Chương 1194: Một người có thể nhận lỗi không kiêu ngạo, không siểm nịnh như thế


...

Cô quan tâm tới Thời gia.” Tống Tử Văn dùng câu trần thuật, nói toạc ra sự thật.

Đàm Hi không phủ nhận, chỉ yên lặng nhìn anh. “Có lẽ, chúng ta có thể hợp tác chăng? Tống gia có tài nguyên nhưng không tiện1hành động, nhưng cô thì khác.”

Nếu bên kia đã dám ra tay với Thời gia thì tất nhiên sẽ nhìn chằm chằm vào Tống gia rồi. Hiện giờ bị người quản chế, bị cản trở ở khắp mọi nơi, cho dù có lòng muốn8cứu cũng không có cách nào hành động được.

Sự tình xảy ra tới ngày hôm nay, bọn họ cũng chỉ dám để cho Tổng Bạch và Tống Thanh đi thăm. Đàm Hi nhếch môi lên, ung dung nói: “Anh ngược lại cũng biết làm2người tốt đấy, chỉ biết động miệng, lại muốn tôi đi làm binh sĩ xung phong à?”

Tống Tử Văn sửa sang lại cổ tay áo, không nhanh không chậm nói, “Chẳng phải là cô muốn cứu Thời gia sao?”

Đàm Hi hơi híp mắt, ba4phần quỷ quyệt, bảy phần sắc bén. “Tống gia có tài nguyên, cô có năng lực, nếu đã cùng chung mục tiêu thì sao không thể cùng cộng sinh cùng có lợi chứ?” “Có vẻ như anh đã nắm chắc về tôi rồi ấy nhỉ?” “Không nghiêm trọng như thế.” Người đàn ông cười nhạt, “Có điều quan tâm quá sẽ bị loạn, thế nên tôi mới có cơ hội thôi.”

Đàm Hi nghiến răng.

Trước giờ, Hứa Nhất Sơn chưa từng thấy sắc mặt của cô xấu như thể bao giờ, ánh mắt nhìn về phía Tống Tử Văn xuất hiện một sự sùng bái mà chính hắn cũng không phát hiện ra.

Đương nhiên, còn có bị ai nữa.

Dù sao thì con cọp mẹ cũng không phải dễ trêu vào như thế. Đàm Hi bình tĩnh lại, cẩn thận suy xét lời đề nghị mà Tống Tử Văn vừa đưa ra. Không thể không thừa nhận, đây là biện pháp hữu hiệu nhất tính tới thời điểm này. Mượn tài nguyên của Tống gia, cô ở giữa kết nối, tiến tới trợ giúp Thời gia giải thoát vòng vây. Nhưng sao nhìn cái vẻ mặt kia của Tổng Tử Văn lại muốn đánh thể chứ? Cứ như thể anh ta đã định liệu trước được rằng cô nhất định sẽ nhận lời vậy.

Đàm Hi dường như nhìn thấy bóng dáng của chính bản thân mình từ trên người anh ta, nhưng chẳng hề cảm thấy thân thiết chút nào, ngược lại còn thấy rất không dễ chịu. Đầu ngón tay khẽ động, thật sự rất muốn xé lớp da mặt bình tĩnh kia của anh ta, nhìn xem khuôn mặt ẩn chứa bên dưới rốt cuộc trông như thế nào.

“Được, tôi đồng ý hợp tác.” Tuy rằng Tống Tử Văn khiến cô cảm thấy rất khó chịu, nhưng vẫn không ngăn trở được cô đưa ra lựa chọn chính xác.

“Có điều, tôi có một điều kiện.“.

Nụ cười của người đàn ông hơi dừng lại, rất nhanh khôi phục như thường nhưng trong lòng lại bắt đầu run rẩy trước nụ cười tươi giống ác ma của Đàm Hi.

Dự cảm không ổn đột nhiên xuất hiện…

“Tôi không thích giọng điệu nói chuyện của anh, làm sao bây giờ nhỉ?” Đàm Hi tùy ý cầm một cây bút lên, thưởng thức nó, cười như không cười.

Cõi lòng Tống Tử Văn như chìm xuống, “Tôi có thể biết được nguyên nhân không?”

“Đương nhiên.” “Nguyện ý nghe kỹ.” Anh ta bày ra bộ dáng khiêm tốn lắng nghe. Đàm Hi nhún vai, “Thị trưởng Tổng chắc đã quen ngồi ở chỗ cao lâu lắm rồi nên đã quen cao giá. Nhưng tôi không phải cấp dưới của anh, chẳng cần thiết phải chấp nhận cái dáng vẻ cao cao tại thượng của anh, đúng không?”

Tống Tử Văn cười.

Tức nên cười. Có thể nói về sự “chán ghét” của mình đúng lý hợp tình như thế, ngoại trừ người phụ nữ trước mặt này ra chắc chẳng còn có người thứ hai. “Vậy cô muốn tôi phải làm sao?” Cười một cái, sau đó mặt mày người đàn ông lại lập tức khôi phục sự lãnh đạm. Đàm Hi: “Xin lỗi.”

Tầm mắt của Tống Tử Văn dừng trên người cô, đượm chút lạnh lẽo. “Ồ, không xin lỗi thì thôi, chuyện hợp tác cũng bỏ đi.”

Fuck!

Trong lòng Hứa Nhất Sơn như có một trăm con lừa đang ào ạt xông qua, còn có thao tác như thế này nữa sao? Đàm Tổng lợi hại của tôi!

Hai người giằng co trong lặng lẽ, ánh mắt giao nhau chẳng khác nào lưỡi kiếm sắc bén va chạm. Lúc này, người nắm đằng chuối lại thành Đàm Hi.

Sau một lúc lâu, Tống Tử Văn đứng lên, lùi về sau nửa bước, đứng yên, nhìn Đàm Hi một cái thật sâu rồi tiện đà cúi người xuống.

Một góc bốn mươi lăm độ, vô cùng tiêu chuẩn. “Nếu như tôi có chỗ nào không thỏa đáng thì xin được thứ lỗi.”

Giọng điệu bình tĩnh, hoàn toàn không nghe ra một chút không bằng lòng nào, thái độ bình thản như thể anh ta không hề cúi đầu khom lưng. Hứa Nhất Sơn ngơ ngẩn.

Hắn hoàn toàn không biết, thì ra một người cúi đầu chịu thua cũng có thể không kiêu ngạo, không siểm nịnh như thế.

Đàm Hi nhíu mày, trong lòng dường như càng bực bội hơn.

“OK, tôi tiếp nhận.” Lúc này, Tống Tử Văn mới đứng thẳng lên, sắc mặt bình tĩnh như nước, “Vậy trước tiên chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Khóe miệng Đàm Hi giật giật. Sao người này lại có thể… “Được rồi, được rồi.” Cô phất tay một cách không kiên nhẫn, “Có yêu cầu gì tôi sẽ liên hệ với Tiểu Bạch, anh đi đi.”

“Cáo từ.”

Hơi gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

“Khoan đã…”

Tống Tử Văn hơi dừng bước, xoay người nhìn Đàm Hi, ánh mắt lộ ra nghi vấn: “Đàm Tổng còn có gì muốn chỉ giáo sao?”

“Chỉ giáo thì không dám nhận, hai câu lời khuyên mà thôi.”

“Chăm chú lắng nghe.”

“Thứ nhất, đúng là tôi muốn giúp Thời gia, nhưng nếu anh muốn mượn việc này để áp chế, được voi đòi tiên, vậy thì đừng trách bàn tay tối tát quá kêu. Dù sao cũng là có vài người mặt mũi quá dày trước thôi. Chuyện hợp tác giữa chúng ta là chuyện riêng, không liên quan tới Lục gia, hai bên tự nguyện, hợp tác xong thì chia tay trong vui vẻ.”

Tống Tử Văn: “Tôi cũng có ý này đấy.”

Nụ cười của Đàm Hi càng sâu thêm: “Thứ hai, tôi không quan tâm quan hệ giữa Tổng gia và Thời gia là sống dựa vào nhau cũng được, quan hệ cộng sinh cũng thế, cái tôi muốn bảo vệ… chỉ là Thời gia.”

“Không hổ là người làm ăn,“ Người đàn ông khẽ cười, “Hoàn toàn không chịu nửa điểm thiệt thòi.” Trước khi đi, Tống Tử Văn nghe thấy Đàm Hi nói thầm một câu: “Sao Nhiễm Dao lại thích anh ta chứ… liệu có chơi nổi không đây…”

sống lưng cứng đờ, Tống Tử Văn càng thẳng người hơn.

Rồi sau đó, nhanh chóng rời đi như thể vội vàng trốn tránh cái gì.

“Nhất Sơn, anh qua bên Tinh Huy, liên hệ với bộ phận truyền thông, tạm thời đè bình luận trên mạng xuống.” “Có cần dẫn dắt dư luận theo khuynh hướng không?” “Tạm thời chưa cần. Mặt khác, nghĩ cách nhanh chóng sắp xếp để tôi gặp Bàng Thiệu Đình một chuyến.”

“Được.”

Sau khi Hứa Nhất Sơn rời đi, Đàm Hi lập tức gọi cho Tổng Bạch, “Hi, ngài thẩm phán.”

...