...
Đàm Hi vẫy vẫy tay, tỏ ý bọn họ ngồi xuống.
Bà chủ đã bình dị dễ gần vậy, cả dàn lớn nhỏ đều thấy nhẹ nhõm hẳn.
Lâm Sảng: “Đàm tổng, nếu biết nguồn vốn của đối phương có vấn đề, vậy tại sao lúc đầu còn mua vố?”
Đàm Hi cười cười: “Bất luận có vấn đề hay không, có thể kiếm được tiền thì sao cũng được.”
Trong lòng Lâm Sảng như có một người nhỏ gập người sát đất, anh ta giơ ngay ngón cái lên, “Nhận xét của giám đốc, tuyệt vời!”
Aiken một chân đá qua, “Bớt nịnh hót!”
“…” Tôi nịnh Đàm tổng, chứ có nịnh anh đầu, vậy cũng quản hả?
Tôn Bái Châu ra phòng trà bánh lấy chút nước ấm, đưa cho Đàm Hi, “Uống chút nước.” Sau đó kéo cái ghế từ bên cạnh tới, mời cô ngồi xuống.
“Cũng may là chúng ta rút nhanh, nếu không đã chết chắc rồi.”
Hai ngày bán tháo liên tục, giá cổ phiếu rớt đạt đến một cảnh giới, lúc này mới bán ra thì chắc chắn không hoàn vốn được, chỉ thể cắn răng chịu đựng, hy vọng sẽ xuất hiện kỳ tích.
Đàm Hi từ chối cho ý kiến với lần này. Cô tiện tay xé nửa tờ giấy trắng, lục trong túi xách mò ra cây bút mực, viết về một hồi rồi đưa cho Aiken.
Aiken nhận lấy, sau khi nhìn kỹ đã không nhịn được sự kinh ngạc trong đôi mắt: “Đây là… tài khoản cổ phiếu?”
Đàm Hi gật đầu: “Sáng hôm nay trước báo cáo cuối ngày, có thể mua vào bấy nhiêu thì hay bấy nhiêu, tiền vốn đến trong tài khoản công ty, chắc đủ.”
Mọi người trố mắt nhìn nhau, ai cũng kinh ngạc.
Lâm Sảng nuốt nước miếng: “Đàm tổng, cô… kêu chúng tôi mua cổ phiếu của công ty năng lượng xe hơi này hả?” Có bao nhiêu mua bấy nhiều, lỗ tại anh có nghe lầm không?
“Ù.”
“Không phải… cổ phiếu này sắp rớt giá đến đo sàn rồi, hiện tại mọi người đều bản được thì bán, sao cô lại…” Lâm Sảng bối rối vô
cùng
Anh đã làm trong ngành này không ít năm, cũng chưa từng thấy kiểu chơi này.
Thế này là cần tiền lia nước rồi còn gì!
Anh không chịu được kéo tay áo của Aiken, tỏ ý đối phương khuyên vài câu.
Aiken mặt rất cẩn trọng, dường như trầm tư, hồi lâu mới nghe anh thốt ra một câu: “Chúng tôi có thể biết lý do không?”
Đàm Hi vuốt cằm, suy nghĩ một chút: “Gom cổ phần giá thấp, giá hiện tại cũng khá là thấp.”
Mọi người ngã quỵ. Thấp thì đúng, nhưng mua vào chỉ lỗ mà thôi, sếp à!
Tuy trong lòng không hết nghi ngờ, nhưng Đàm Hi kiên quyết, bọn họ cũng chỉ thể làm theo.
Bốn người đăng nhập vào tài khoản, bắt đầu mua vào. Đàm Hi ngồi một hồi, đứng dậy ra ngoài.
Lâm Sảng hít một hơi, bỗng dưng buông lỏng toàn thân, sếp cuối cùng cũng đi rồi, sao lưng anh đã cứng đơ không còn cảm giác, “Sếp, Đàm tổng chơi chiêu gì vậy nhỉ? Tôi thật sự không hiểu nổi…”
Ném tiền vào cái hố sâu như vậy, tuy không phải của mình, nhưng Lâm Sàng nghĩ thấy cũng đau lòng.
Đó cũng là tiền đấy chứ!
Aiken nghe vậy, tay vẫn tiếp tục thao tác: “Cô ấy làm vậy chắc chắn đã cân nhắc qua, chúng ta hoàn thành tốt nhiệm vụ là được.”
Tôn Bái Chậu gật đầu: “Tôi ủng hộ cách nói của sếp. Con người Đàm Tổng… nói sao ta? Thẩm tàng bất lộ đã đến cảnh giới tà
mốn rồi. Cô ấy dám bỏ ra số vốn vậy chứng tỏ không phải đùa giỡn.” Lúc nãy anh kiểm tra số dư tài khoản công ty, con số 8 chữ sổ sáng lóa, thật sự mù cả mắt chó.
“Haiz, mọi người nói xem Đàm Tổng có phải biết được nội tình gì, cảm thấy cổ phiếu này nhất định sẽ tăng lên, nên mới thừa dịp giá thấp chọt tay mua vào?”
“Nội tình? Không thể nào…” Thời đại này rồi, giám sát chứng khoán canh ghê lắm, chế độ giám sát thị trường cũng càng ngày càng hoàn thiện, trừ phi là cấp cao hội đồng giám sát chứng khoán và người của công ty đối phương mới nắm được thông tin trong tay.
Mấu chốt là, Đàm Hi không rơi vào hai trường hợp kể trên.
“Vậy sao Đàm tổng biết chắc chắn sẽ tăng giá?”
Lời này vừa nói ra, đột nhiên yên lặng hẳn.
Nói ngược lại, nếu thật sự là cố không chắc chắn có thể tăng hay không, vậy…
Aiken nức nở một tiếng: “Gan to bằng trời.”
Lâm Sảng: “Lần này, tôi phục sát đất.”
Tồn Bái Châu: “Gan to no chết, gan bé đói chết. Hình như tối hơi hiểu về ý nghĩa của câu nói này rồi.”
Lưu Đông Thanh: “Đàm tổng của tôi lợi hại quá.”
11 giờ 30 sáng trong ngày đóng sàn, 4 tài khoản cộng lại đã thu về được 3 triệu cổ phiếu.
13 giờ trưa mở sàn lại, tổ thao tác tiếp tục hành vi phá nhà”, cho đến 15 giờ báo cáo, tổng tích lũy thu về 7580.000 cổ phiếu, tổng giá trị đạt hơn 9 triệu nhân dân tệ.
“Chậc, chẳng trách ai cũng gọi Đàm tổng là kho bạc di động mini, quả nhiên là hào phóng.”
“Trong lòng tôi cứ thấp thỏm, lần đầu năm trong tay nhiều tiền như vậy, trái tim bé nhỏ run lên liên hồi.” “… Dọn dẹp rồi tan ca thôi, sáng sớm ngày mai dậy sớm canh sản.” “Ô.”
5 giờ 40, Đàm Hi chuẩn bị tan ca, vừa mới thu dọn đồ đạc, điện thoại rung lên.
Phùng Thiếu Luân?
Cô liếc qua màn hình, nhíu mày.
Không biết nghĩ đến cái gì, chợt cười, như khói mù đã quét sạch, tâm tình nhất thời chuyển biến tốt. “Phùng tổng có việc gì không?” Đàm Hi ung dung thong thả, không nhanh không chậm.
Tim người đàn ông rung động: “Hẹn cô ăn một bữa cơm, thấy thế nào?” “Không có công lao không hưởng lộc, không nhận nổi một bữa cơm của Phòng tổng đâu.”
“Lời này tôi không thích nghe, mấy hôm trước may là cô kịp thời bán hết ra cổ phiếu của công ty nhiên liệu xe máy đó, nếu không giờ đây đã bị treo, việc này không xem là công lao sao, Đàm tổng quá khiêm tốn rồi.”
“Lấy tiền người ta, thay người ta giải nạn. Cửu Châu cho Thịnh Mậu 10% lợi nhuận, tất nhiên chúng tôi sẽ dốc sức hoàn thành thật đẹp rồi.”
Phùng Thiếu Luân không muốn vòng vo dài hơi với cô, đi thẳng vào vấn đề: “Được, bỏ qua việc công lao gì đó đi, tôi chỉ muốn mời cổ bữa cơm, nói đi, có đồng ý hay không.”
...