Chương 172: Ngày mai anh sang đón em


...

“…”

“Nói chuyện!”

“Em…”

“Đang ở đâu?”

“… Phòng của khách.”

Đầu bên kia im lặng trong chớp mắt, “Dọn về phòng ngủ chính chưa?”

“Đâu có đâu!” Buột miệng thốt ra.

Đàm Hi hận không thể tát mình một cái: Sao mày có thể không có tiền đồ như thế được hả?

“Rốt cuộc là thế nào?” Âm sắc của người ở đầu bên kia đã hòa hoãn hơn.

Đàm Hi liền kể lại những lời mà Tần Thiên Lâm nói lúc trưa hôm nay một lượt, “… Thế nên, anh cũng nên có cảm giác nguy hiểm đi!”

“Tại sao phải nghe nó nói mấy lời vô nghĩa thế hả?”

“Hắn lôi kéo…” Đàm Hi đột nhiên câm miệng.

“Nó chạm vào em?” Giọng người đàn ông trầm xuống khiến người ta liên tưởng tới cảnh tượng trời đất âm u, mây đen mù mịt trước mỗi cơn mưa.

Đàm Hi: “…”

“Chạm vào chỗ nào?”

“Tay.”

Hơi thở chậm lại.

“Còn có… eo nữa.”

“Khốn kiếp!” Đột nhiên gầm một tiếng làm Đàm Hi sợ tới mức run rẩy cả người, suýt nữa đánh rơi cả điện thoại.

Đương nhiên, cô biết lời này không phải mắng mình, nhưng trong tình huống bình thường thì chắc chắn cô cũng sẽ bị liên lụy, quả nhiên—

“Tháng sau giảm một nửa tiền sinh hoạt.”

“Tại sao chứ?”

“Trêu hoa ghẹo nguyệt.”

“Là hắn cứ dán vào đấy chứ, liên quan gì tới em đâu?”

“Em khăng khăng đòi về Tần gia.”

“A, thế ra anh bảo em tự làm tự chịu chứ gì?”

“Chuyện thuốc ngủ, em định tính như thế nào?”

Ực—

Vốn dĩ còn có một đống lý do để cãi lại, nhưng vừa nghe lời này, cô nàng Đàm lập tức hèn luôn.

“Chẳng phải là vì em nghĩ cho anh sao… Lỡ đâu anh tiếc nuối rồi lại kéo em lên giường nữa… Trung niên mà ham muốn quá độ thì sẽ hại thận lắm…”

Đầu bên kia, Lục Chinh ngồi trong thư phòng, khóe miệng giật giật.

Ham muốn quá độ? Hại thận?

Có điều, hình như kéo người lên giường cũng giống chuyện mà Nhị gia có thể làm ra lắm.

Cùng lắm thì làm cho hai chân bủn rủn, không còn sức xuống giường nữa, lúc đó thì còn về Tần gia thế chó nào được!

“Đàm Hi, gan em càng lúc càng lớn rồi!”

“…”

“Người khác đâu rồi?”

“Ai ạ?”

“Tần Thiên Lâm.”

“Em không biết.”

“Khóa cửa cẩn thận, ngày mai anh tới đón em.”

“Cái gì?” Đón… đón…

Đầu bên kia đột nhiên yên lặng.

“Alo? Alo?” Đàm Hi cầm điện thoại lên, hiển thị quay về màn hình chính, chứng tỏ… cuộc gọi kết thúc rồi?!

Mẹ ơi! Không định tới thật đấy chứ?

Trời ạ…

“Mình vừa tự đào hốn chôn mình sao? Ô ô ô…”

Cô gọi lại.

“Xin lỗi quý khách, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”

“Shit!”

Đàm Hi ném điện thoại, ôm cả cục chăn lăn lộn trên đệm, đến tận nửa đêm mới miễn cưỡng tiến vào mộng đẹp.

Trong mơ, cô đứng trong một khu rừng nguyên sinh, quần áo giày tất đều chẳng thấy đâu, chẳng khác nào đang quay về thời thượng cổ vậy.

Cô trốn sau lưng một cái cây lớn, lén nhìn một con sư tử và một con bò tót đang đánh nhau.

Sư tử cắn mông bò tót không chịu nhả ra, bò tót giận giơ chân sau ra đá, nhất thời không ai chịu thua ai.

Cuối cùng, sư tử cắn nát cổ của bò tót, mà cái sừng nhọn hoắt của bò tót cũng cắm vào bụng sư tử.

Cô tiến lên vài bước, muốn làm lão đánh cá nhân lúc trai cò đánh nhau mà kiếm lợi, không ngờ bò tót lại biến thành Tần Thiên Lâm, còn sư tử hóa thành Lục Chinh, hai người cùng ngã xuống.

Mở mắt ra lần nữa, đã bảy giờ rưỡi.

Đàm Hi duỗi tay quẹt trán, toàn là mồ hôi lạnh.

Lưỡng bại câu thương ư? Chắc không phải… Hình như sư tử vẫn còn sống, chỉ bị thương.

Có điều, bò tót thì đã chết…

Cô nhắm mắt lại, muốn ngủ thêm một chút nữa, nhưng lăn qua lăn lại, đổi tư thế mấy lần mà không thể ngủ lại được.

Vật vã một hồi lâu, cuối cùng ôm chăn ngồi dậy, dứt khoát không ngủ nữa.

Rửa mặt xong, ra ngoài ăn sáng theo thói quen cũ, vừa mới mở cửa liền nghe thấy những âm thanh nức nở, thút thít truyền ra từ phòng khách.

Tròng mắt hơi đảo, Đàm Hi nhón chân bước nhẹ nhàng.

Cô thích nhất là nghe chuyện thiên hạ!

Lục Thảo và Sầm Vân Nhi đang ngồi trên sô pha, giữa hai người là một người phụ nữ lạ, tiếng khóc là do bà ta phát ra.

“A Dung, chị cũng đừng vội vàng khóc như thế, việc cấp bách bây giờ là phải tìm ra được kế sách ứng phó, miễn cho hai mẹ con nhà kia được lợi!” Lục Thảo khuyên nhủ.

Sầm Vân Nhi cũng lặng lẽ gạt nước mắt, nghẹn ngào hai tiếng.

“Mẹ, đừng khóc nữa, không đáng để làm ảnh hưởng tới sức khỏe đâu!” Trong giọng nói có một chút âm sắc thù hận.

Đàm Hi nghe xong cảm thấy như lọt vào sương mù, người đang khóc là mẹ đẻ của Sầm Vân Nhi à?

Lần trước mất khuyên tai còn nói ông Sầm bị bệnh nan y gì đó, sao trong chớp mắt mà hai mẹ con nhà này đã ôm đầy thù hận thế này?

“Đều do tôi quá ngốc! Lúc trước có lời đồn, tôi lại không tin, giờ đúng là mua dây buộc mình!” Lại thêm một hồi nức nở nữa.

Lục Thảo giúp bà ta thuận khí, “Biết người biết mặt không biết lòng, lão Sầm nhà chị nhìn bề ngoài thì có vẻ ôn hòa, khảng khái, đối xử với hai đứa con gái cũng rất tốt, ai ngờ cũng… Ôi, nếu chuyện đã xảy ra rồi, bây giờ là giai đoạn quan trọng, nhân lúc còn sớm phải quyết định cho xong đi! Chẳng lẽ thật sự để hai mẹ con nhà đó nhân lúc cháy nhà chạy tới hôi của sao?”

“Không thể nào! Tôi tuyệt đối không để đồ thuộc về Vân Nhi và Đóa Nhi rơi vào tay đứa con hoang đó!”

Ai cũng nói, đã làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ, người phụ nữ một giây trước còn khóc lóc tàn tạ, ngay lập tức đã trở nên sắc bén, hàm răng cắn chặt, tay siết lại, chỉ hận không thể ngay lập tức xông lên sống chết một phen với kẻ thù.

“Chị có thể nghĩ được như thế thì tôi thấy yên tâm rồi. Hiện giờ gia nghiệp của Sầm Thị lớn như vậy chẳng phải vì vợ chồng hai người đồng cam cộng khổ giành về sao, tại sao phải phân tài sản mất quá nửa đời người để kiếm về cho cái kẻ thứ ba ngồi mát ăn bát vàng không biết xấu hổ đó chứ?”

Mắt Tần Dung lộ ra vẻ oán hận, “Cho dù có hủy đi hết, tôi cũng sẽ không cho hai mẹ con nhà nó được lợi! Nhưng mà Chấn Đông, ông ta… làm tôi thấy quá đau lòng và thất vọng!”

Sầm Vân Nhi cầm chặt tay mẹ mình, “Mẹ, mẹ còn có con và Đóa Nhi cơ mà, hai chị em chúng con sẽ luôn ở bên cạnh mẹ.”

“Còn may… Còn may là mẹ có hai chị em các con…” Nói xong lại bắt đầu nức nở, có điều không còn lớn như lúc trước nữa.

Lục Thảo lại khẽ khàng an ủi mấy câu.

“… Tôi thật sự không ngờ là lão Sầm nhà chị lại phạm phải sai lầm như thế! Đúng, tôi thừa nhận, đàn ông ở bên ngoài thỉnh thoảng cũng gặp dịp thì chơi thật, những chuyện đó chúng ta đều có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua được. Nhưng ngàn vạn lần không nên, sao có thể tùy tiện để có con rơi được chứ?! Nghe nói đứa con gái của mụ đàn bà đó cũng lớn ngang tầm Vân Nhi rồi…”

Tần Dung nhận lấy khăn giấy con gái đưa cho, lau nước mắt, hít sâu một hơi—

“A Thảo, chúng ta là chị em tốt nhiều năm như thế, giờ còn là thông gia nữa, có một số việc tôi cũng không muốn nói dối chị làm gì. Người đàn bà đó chính là mối tình đầu của Chấn Đông.”

“Cái gì? Chính là người đàn bà…” Lục Thảo chấn động, hiển nhiên cũng đã từng nghe nói về “mối tình đầu” của Sầm Chấn Đông, nhưng vì ngại Sầm Vân Nhi ở đây nên không dám nói thẳng ra.

Tần Dung xua tay với bà ta, “Không cần kiêng dè, tôi đã kể hết cho Vân Nhi nghe rồi.”

Sầm Vân Nhi gật đầu, đôi mắt mông lung đẫm lệ.

“Không phải bà ta đi rồi sao? Sao bây giờ còn xuất hiện, còn mang đứa con rơi của ông Sầm về nữa?”

“Con đĩ già đó, rõ ràng năm ấy đã nhận tiền của mẹ tôi, đồng ý rời khỏi Chấn Đông, ai biết bà ta lại lật lọng, sau khi tôi có thai Vân Nhi thì lại xuất hiện, dây dưa với Chấn Đông!”

“Nhiều năm qua rồi mà chị không phát hiện ra một chút dấu vết để lại nào sao?”

“Chấn Đông nói, hai năm trước ông ấy mới biết mình có một đứa con gái riêng, trước đó bọn họ chưa từng liên lạc với nhau.”

“Chị tin ông ta à?”

“Tôi đã cho người điều tra rồi, quả thực là ông ấy chỉ qua lại với mụ già đó trong thời gian tôi mang thai Vân Nhi, sau đó đúng là không còn gặp lại nữa.”

“Nói vậy là Chấn Đông cũng không hay biết gì sao?”

Trong mắt Tần Dung lộ ra vẻ oán hận, gương mặt được chăm sóc kỹ càng bao năm trở nên méo mó vì giận dữ.

“Con đĩ già đó ẩn núp bao nhiêu năm như vậy chính là chờ tới ngày hôm nay, muốn cho tôi một kích trí mạng! Tôi… tôi tuyệt đối sẽ không cho bà ta được như ý! Khụ khụ…”

Sầm Vân Nhi vội vàng đưa nước tới kề vào miệng bà ta: “Mẹ, mẹ uống chút nước đi. Tại sao phải tức giận vì những người râu ria như thế làm gì? Đứa con rơi ấy rốt cuộc có phải con của ba hay không cũng chưa biết được, cho dù có phải đi chăng nữa thì cũng đừng hòng mơ có được một phân tiền của Sầm gia chúng ta!”

“Đúng! Lập tức liên hệ với bệnh viện, phải làm xét nghiệm ADN trước! Còn nữa, bảo luật sư Trương qua đây một chuyến, mẹ muốn biết toàn bộ nội dung của bản di chúc!”

Lục Thảo hoảng sợ: “Ông Sầm còn lập cả di chúc luôn rồi sao, vậy bệnh tình của ông ấy…”

Nói tới đây, Tần Dung lại oa lên một tiếng, lập tức gào khóc một cách bất ngờ.

Không chỉ Lục Thảo và Sầm Vân Nhi hoảng sợ mà Đàm Hi đứng ở một đoạn xa cũng sợ tới mức cả người run lên.

Người đàn bà này học hát kinh kịch đấy à?

Gào to mà vẫn ra dáng ra hình, khóc một cái mà có thể làm người ta rung động tận tâm can.

“A Thảo, chị bảo tôi phải làm sao bây giờ? Trong lòng tôi hận ông ấy, nhưng lại không muốn mất đi ông ấy… Ung thư đấy! Nếu hóa trị liệu thất bại thì trên đời này sẽ không còn một người đàn ông mang tên Sầm Chấn Đông nữa! Đó là chồng tôi, là ba của hai đứa con của tôi, chúng tôi đã sống bên nhau hơn 30 năm nay, sao… sao có thể thành như bây giờ cơ chứ?”

Đàm Hi nghe đến đây mà da đầu tê dại, bà già này nói chuyện y như tiểu thuyết ngôn tình ấy nhỉ? Khiến cho cả người cô cũng phải nổi đầy da gà.

A, người thành phố đúng là sành điệu!

Nghe tới đây, Đàm Hi cũng coi như đã hiểu ra.

Một câu, ông chồng sắp chết, bà vợ phát hiện trên di chúc ngoại trừ có tên mình và tên hai đứa con ra thì còn có tên một người phụ nữ và một đứa con gái riêng của bà ta với chồng mình, vì thế vừa đau khổ lại vừa phẫn nộ.

Hiện tại đã tố khổ xong rồi, ba người đàn bà lại bắt đầu xúm lại bàn bạc đối sách.

Một người nói, tới tìm kẻ thứ ba đó ngả bài, cùng lắm thì lại chơi lại trò năm đó, cho tí tiền rồi đuổi đi.

Một người nói, không thể buông tha cho đôi mẹ con nhà đó được, phải tìm người dạy dỗ cho bọn họ một bài học.

Còn một người nói, sửa thẳng vào di chúc, làm hai mẹ con nhà đó không được phân dù chỉ một xu nào!

“A Dung, chị quá hồ đồ rồi.” Lục Thảo thở dài, “Nếu trên di chúc đã có tên bọn họ thì sao có thể dùng một tí tiền là có thể tống cổ bọn họ đi được chứ?”

“Còn con nữa, Vân Nhi, chưa được đương sự đồng ý mà sửa di chúc là phạm pháp đấy, hơn nữa, con cũng không qua được cửa ải của luật sư đâu! Mẹ nghe nói luật sư Trương là tâm phúc của ông Sần, có ông ta ở đó, hai người tốt nhất đừng có nổi lên suy nghĩ muốn sửa di chúc, trừ phi hai người thuyết phục được ông Sầm, khiến ông ta gật đầu đồng ý mới được.”

“Không thể nào! Ông ấy đã quyết tâm muốn làm như vậy, trước kia tôi và Vân Nhi, Đóa Nhi đều đã từng khuyên rồi, ông ấy một mực không nghe, thậm chí còn muốn chuyển hết cổ phần mang tên ông ấy sang cho họ nữa.”

“Chuyển cổ phần đứng tên ư? Xem thái độ của ông Sầm thì xem ra chuyện này khó giải quyết rồi…”

Ánh mắt Tần Dung hơi lóe lên, cầm lấy tay người chị em tốt của mình, “A Thảo, tôi biết chị có nhiều biện pháp, giờ tôi và Vân Nhi cũng đã hết cách rồi, chỉ trông chờ xem chị có thể nghĩ ra được chủ ý gì không.”

Sau một hồi lâu chìm vào trong suy nghĩ, Lục Thảo liền nói: “Nếu không thể thuyết phục được ông Sầm, vậy thì ra tay từ đôi mẹ con nhà đó thôi.”

“Nhưng chẳng phải chị nói là bọn họ không dễ tống cổ đi mà, vậy…”

“Ai bảo hai người dùng tiền tống cổ họ? Chỉ cần nắm lấy nhược điểm của họ, còn sợ bọn họ dám tiếp tục kiêu ngạo à?”

“Nhược điểm ư?”

“Chẳng phải chị nói đứa con rơi kia ngang ngửa tuổi Vân Nhi sao, thời đại Internet phát triển như thế, nếu xảy ra scandal lộ ảnh giường chiếu gì đó…”

“Đúng thế! Sao tôi không nghĩ ra chứ!”

Đàm Hi nghe vậy thì hoàn toàn không có hứng thú nữa, đang chuẩn bị tránh đi thì lại đột nhiên sững ra, kinh hãi đứng nguyên tại chỗ.

...