...
Kết thúc cuộc trò chuyện, Đàm Hi nghịch điện thoại trong tay như suy tư gì.
Xem ra, quỹ từ thiện kia của Bàng Thiệu Đình quả thực có vấn đề. Thời1Nguyệt nghe cô khuyên bảo xong liền định rút ra, ngược lại làm chó cùng rứt giậu, đẩy mình vào trong hồ.
Nghe khẩu khí của Trình Vũ thì có vẻ có8sự chắc chắn nhất định. Nhưng, nếu Bàng Thiệu Đình đã dám làm như thế thì chắc chắn đã có chuẩn bị chu đáo rồi. Hai bên đấu sức, tình thế2trước mắt chưa rõ hướng đi thể nào, lúc này đưa ra kết luận vẫn còn hơi sớm. Thời Nguyệt bị cảnh sát bắt đi, chắc chắn chuyện này không giấu4được Thời gia.
Trình Vũ vừa rời khỏi Cục Cảnh sát thì Thời Miễn đã tới.
Với chức vụ, quân hàm và địa vị hiện tại của ông, căn bản không cần phải tự mình tới đây một chuyến thế này, nhưng thường thì quan tâm quá sẽ bị loạn, vừa nghe thấy tin con gái bị cảnh sát bắt thì sao ông có thể ngồi yên được chứ? “Đi! Lập tức tới Cục Cảnh sát!”
“Nhưng mà ngài…” Thư ký muốn nói lại thôi.
“Yên tâm đi, tôi là người nói lý, không dùng thân phận đề người.” Hậu quả của việc không đè người chính là… “Cục Cảnh sát có quy định của Cục Cảnh sát, hiện tại vẫn đang trong quá trình thẩm vấn, cấm thăm hỏi. Nhìn ngài cũng có vẻ là người có học, đừng để chúng tôi phải khó xử.” Hiển nhiên, Thời Miễn bị chặn họng không biết nói sao. “Vậy có thể nộp tiền bảo lãnh được không?” “Cái này phải đợi thẩm vấn xong đã, xem tình tiết nặng nhẹ mới quyết định được. Thông thường, tội phạm kinh tế thường vướng vào số tiền quá lớn, chúng tôi không cho nộp tiền bảo lãnh.” “Vậy xin hỏi cần thẩm vấn trong bao lâu vậy?” “Cái này làm sao tôi biết được chứ? Chờ đi!” Nói xong, xoay người rời đi.
Thời Miễn và thư ký chẳng khác nào hai sợi mì bị vắt sang một bên, chẳng ai thèm hỏi han tới nữa.
Mười phút…
Hai mươi phút…
Một tiếng…
Hai tiếng… Trời đã sắp tối đến nơi rồi mà vẫn chẳng có động tĩnh gì. Mở miệng hỏi thì đối phương chỉ đáp lại rất ngắn gọn… “Chờ!” ở nhà họ Thời lúc này cũng chẳng bình tĩnh hơn. Ông bà cụ Thời truy hỏi mãi mới biết được ngọn nguồn sự tình, “Đều tại tôi, vừa nghe tới làm từ thiện đã lập tức đồng ý ngay, làm hại Nguyệt Nhi…”
Bà cụ Thời không ngừng tự trách mình.
Bà Thời tên là Vạn Giai, tức mẹ đẻ của Thời Cảnh và Thời Nguyệt cũng gấp gáp trở về nhà, vừa trấn an ba mẹ chồng vừa phải nghĩ cách xoay sở cho con gái.
Cũng may, là người đã quen đối mặt với sóng to gió lớn, sau một hồi hoảng loạn thì bà nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Hiện giờ tình thể còn chưa rõ ràng, tình hình cụ thể thế nào cũng chưa biết được, chờ là phương thức ứng đổi tốt nhất mà bà có thể nghĩ ra lúc này.
Ông cụ Thời cũng rất tán thành cách làm này của con dâu. Ba người cứ ngồi trong phòng khách chờ đợi điện thoại bàn và điện thoại di động.
Reng reng reng. Máy bàn đổ chuông.
Bà cụ Thời ở gần nhất nên lập tức cầm lấy ống nghe, “A Miễn, bây giờ Nguyệt Nhi… À, là A Cảnh đấy à, bà còn tưởng là điện thoại của ba cháu… Giọng bà á? Làm gì có chỗ nào không ổn? Rất bình thường… Ở nhà không có việc gì đâu, thật mà… Bà nội không lựa cháu…”
Sợ ảnh hưởng tới nhiệm vụ của Thời Cảnh nên trong nhà có chuyện gì xảy ra, mọi người cũng không bao giờ nói. Dần dà, điều này gần như trở thành một sự ăn ý không cần nói rõ ra trong nhà họ Thời.
Nhưng hiển nhiên, Thời Cảnh nào có thể dễ lừa như thế. Anh ta cứ truy hỏi mãi. Bà cụ Thời đã sắp không chỗ đỡ được, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía con dâu.
Vạn Giai cắn răng một cái, dường như đã hạ quyết tâm, “Mẹ, đưa điện thoại cho con, để con nói.”
“A Cảnh, là mẹ đây.” Bên kia điện thoại, Thời Cảnh vô cùng nôn nóng, rõ ràng giọng của bà nội có điểm không đúng vậy mà cứ nói chuyện tốt mãi, chẳng nói chuyện xấu, có điều anh ta lại không thể tức giận với người lớn nên sắp nghẹn đến chết rồi.
Đột nhiên, âm thanh của Vạn Giai truyền tới từ bên kia đầu dây, anh ta nhìn đồng hồ cát, chỉ còn hai phút.
“Mẹ, con không còn nhiều thời gian lắm, rốt cuộc có chuyện gì, mẹ nói rõ ràng ra đi, đừng để con đi làm nhiệm vụ còn mang theo lo lắng trong người, đến lúc đó mà bị thương thì cũng đừng trách con…” Không biết có phải sự đe dọa của anh ta có tác dụng hay do Vạn Giai không có ý định lừa gạt anh ta nữa…
Thời Cảnh dùng hết một phút để nghe hết những chuyện đã xảy ra.
Cho đến khi còn thừa bốn mươi giây, “Mẹ, lần này mẹ nhất định phải nghe con.” Vạn Giai ngồi thẳng người lên, nghe khẩu khi nghiêm túc của con trai như thế thì vẻ mặt cũng không khỏi nghiêm túc, “Ừ, con nói đi.” “Đi tìm Đàm Hi, em ấy nhất định sẽ có cách cứu A Nguyệt ra. Mọi người phải đi tìm em ấy, nhớ lấy!” Vừa dứt lời, đồng hồ cát cũng chảy xong, Thời Cảnh buông ống nghe xuống. Tiếng của giám sát viên vang lên, “Người tiếp theo!” Vạn Giai vẫn còn đang duy trì động tác cầm ống nghe, ánh mắt ngây ra.
Bà cụ Thời nóng nảy tới mức không ngừng giật ống tay áo con dâu, “À Cảnh nói gì thể con?”
“Nó bảo con đi tìm Đàm Hi, nói cô ấy có cách giúp A Nguyệt. Nhưng mà…” Đàm Hi là ai? Bà còn chưa nghe thấy tên này bao giờ.
Mắt bà cụ Thời sáng lên, “Mẹ biết! Mẹ biết! Mẹ còn có số điện thoại của con bé đây này…”
Tối nay, Đàm Hi nhận được một cuộc điện thoại không ngờ tới. “Xin chào bà Thời.” Cô dùng kính ngữ, đáng ra, nên gọi một tiếng “bác gái” mới đúng.
Đáng tiếc…
Vạn Giai nói với cô tiền căn hậu quả, bao gồm cả cuộc điện thoại của Thời Cảnh nữa. Đàm Hi ngẩn ra, dường như không tin nổi là Thời Cảnh lại tin tưởng mình như thế, chẳng nói gì mà bảo người nhà họ Thời đi tìm mình ngay.
“… Xin lỗi đã làm phiền tới cháu, nhưng trước mắt thì chúng tôi chẳng biết làm thế nào cả.” Giọng nói dịu dàng, tuy có hơi hoảng loạn nhưng vẫn cực kỳ lễ độ. Đàm Hi hoàn hồn, “Chuyện này cháu đã biết từ chiều nay rồi, sau khi Thời Nguyệt vào Cục Cảnh sát thì đã gọi điện cho cháu, cháu cũng đã cho luật sư đi xử lý.” Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, “Giờ cũng đã qua năm tiếng đồng hồ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thêm một tiếng nữa là có thể nộp tiền bảo lãnh theo quy định, tạm thời đừng nóng nảy, chúng ta cứ chờ chị ấy ra đã rồi hãy bàn bạc kỹ hơn.”
...