...
Bữa trưa được bày ở trong vườn, các món hải sản làm chủ, hơi ngọt.
Bà cụ Đường họ Từ, tên chỉ có một chữ Thu, nguyên quán ở Triều Sán, đúng là kiểu con gái miền Nam, dịu dàng như nước.
Có lẽ thời thế đổi dời, ở tuổi này cũng chẳng so đo chuyện tình ái nữa nên bà ấy hoàn toàn không có địch ý gì với Đàm Thủy Tâm, ngược lại, hai người nói chuyện rất hòa hợp, nói chuyện gia đình, chuyện chồng, chuyện con cháu, rồi nói về sườn xám, quan trọng nhất, gần đây hai bà đều đang cùng xem một bộ phim thần tượng Đài Loan.
Tuy rằng khí thế của ông cụ Đường rất mạnh nhưng thực tế lại là người rất dễ gần.
“Hi Hi, ông gọi cháu như thế được chứ?” Ông cụ cười hiền lành, trong đôi mắt già nua đầy vẻ cơ trí, lại có sự thong dong do năm tháng ban tặng.
Đàm Hi ho sặc một tiếng, có hơi thụ sủng nhược kinh, “Được ạ, được ạ…” Cô dám nói không sao?
“Cháu là bạn học của Dao Dao, có thể gọi ông là ông ngoại cũng được.”
Đàm Hi cười gượng.
Đường Chính Đức cũng không miễn cưỡng cô, “Nhìn cháu còn trẻ như thế, sao lại ở bên Lục Chinh vậy? Cậu ấy lớn hơn cháu tận mười tuổi, đã là cây cải trắng già rồi mà còn không biết xấu hổ đi đầu độc mầm non của Tổ quốc nữa…”
Cây cải trắng già sao?
Tự nhiên Đàm Hi lại thấy rất có lý.
“Ông ngoại, sao ông có thể nói bạn trai của Hi Hi ngay trước mặt cậu ấy như thế chứ?” Nhiễm Dao nghe thấy thế thì thật sự không nhịn được mà nói giúp Lục đại soái ca một chút, dù sao cũng đã từng ăn cơm người ta mời rồi, không thể vong ân phụ nghĩa được.
Đàm Hi, “Không sao đâu, cháu thích nghe, he he…”
Chỉ một câu nói như thế đã làm cho ông cụ Đường phải cười lên vui vẻ: “Đúng là một cô bé thú vị!”
Đàm Hi cứ thế lọt được vào mắt ông cụ Đường một cách không thể hiểu nổi.
Sau khi ăn cơm xong, ba người già ngồi nói chuyện phiếm, Đàm Hi và Nhiễm Dao thì chơi cùng nhau.
“Hi Hi, ông ngoại tớ rất thích cậu đấy.”
“Hả?”
“Thông thường, ông rất ít khi cười với người không quen, có điều, cậu là ngoại lệ.”
“Ừ, chứng tỏ sức hấp dẫn của tớ rất lớn, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.”
Nhiễm Dao: “…” Thật muốn bịt chặt cái miệng kia lại.
Hai giờ chiều, Đàm Thủy Tâm cáo từ, Đàm Hi cũng về cùng.
Ngồi trên xe, bà cụ Lục vẫn có vẻ lưu luyến không rời, còn quay lưng về phía Đàm Hi lén lau nước mắt.
“Tiểu Từ, đi chợ trước đi.”
“Vâng.”
Rốt cuộc Đàm Hi cũng được thể nghiệm việc ngồi Rolls-Royce đi chợ mua rau, hai chữ thôi… quá sướng!
Về đến nhà đã là bốn giờ mười lăm, bà cụ Lục chuẩn bị bữa tối, lần này đổi thành Đàm Hi hỗ trợ.
Lục Chinh mở cửa vào nhà, đứng ở huyền quan đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
Đàm Hi nghe động tĩnh liền chạy từ trong bếp ra, trên người còn mặc nguyên cái tạp dề màu xanh lam, tóc buộc lỏng lẻo sau lưng, nhìn giống hệt một cô vợ đảm đang hiền thục.
“Anh về rồi!”
“Sáng lại dẫn bà nội chạy đi đâu chơi thế?” Lục Chinh cúi đầu thay dép lê.
Đàm Hi thuận thế nhận lấy áo khoác ở trên khuỷu tay anh, xoay người treo lên giá áo: “Ai bảo thế…” Rõ ràng là bà nội dẫn cô đi chơi đấy chứ!
“Đêm nay em phải về trường à?” Bàn tay lớn ôm ngang eo cô rồi đi vào trong nhà.
“… Sáng mai về cũng được.”
Trong đáy mắt người đàn ông hiện lên một tia tối tăm: “Ừ, sáng mai anh đưa em về.”
“Anh định khi nào về thủ đô?”
“Ngày mai, sau khi đưa em về lại trường xong.”
“Bà nội đi cùng luôn à?”
“Ừ. Ông nội thúc giục rồi.”
Anh biết ngay là Lục Giác Dân sẽ không ngồi yên được mà.
Lúc trẻ là vợ chồng, về già làm bạn, tình cảm mấy chục năm, từ lúc tóc còn xanh đến khi đã bạc đầu, sao có thể không có một chút tình cảm chân thành nào chứ?
Cùng lắm chỉ là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường mà thôi.
Mà ông nội nhà anh cũng quá là gàn dở, sĩ diện muốn chết. Cũng may, Lục Chinh không như thế.
Bữa tối có món canh cá cay rất vừa ý Đàm Hi, thế nên cô còn ăn thêm nửa bát cơm, hơi no bụng.
“Ra ngoài đi dạo không?” Lục Chinh đề nghị.
“Được thôi.”
Đàm Thủy Tâm ở nhà xem phim, hai người thu dọn một hồi rồi chuẩn bị ra ngoài.
“Ơ… Xuống tầng hầm làm gì?”
“Lấy xe.”
“Chẳng phải là đi dạo ở vườn hoa dưới nhà sao?”
“Đưa em đi hóng gió.”
“… Oh.” Vậy là định ngồi ở trong xe để tiêu cơm đấy à?
Chiếc Land Rover cao lớn tiến ra đường bờ sông, con đường lớn với sáu làn xe chạy cực kỳ thưa thớt. Lục Chinh giẫm chân ga lên tới hơn một trăm dặm một giờ.
Đàm Hi hạ cửa kính xe xuống, gió sông mang theo hơi nước lùa qua cửa sổ, táp vào mặt, tóc bay loạn, cô cảm thấy vô cùng thư thái.
Đã lâu không đua xe rồi…
Trong lòng lại thấy hơi ngứa ngáy.
Đi loanh quanh nửa vòng, Lục Chinh dừng xe dưới một hàng cây, bởi vì đoạn này là đường rẽ vào một khu tối tăm nên nếu không cẩn thận sẽ rất khó phát hiện ra.
Phía trước là sông, bên cạnh là núi, từ chỗ Đàm Hi nhìn ra chỉ thấy đèn màu hắt bóng, lấp lánh trôi nổi trên sông.
Đàm Hi cởi dây an toàn, đang định xuống xe đi bộ thì lại nghe lạch cạch mấy tiếng, cửa bị khóa lại.
Đàm Hi ngẩng đầu, tay người đàn ông đang đặt trên phím khóa.
Có thể xác định là anh cố ý.
“Khóa cửa làm gì?”
Lục Chinh nghiêng đầu, đôi mắt đen thâm thúy và sáng ngời. Đàm Hi bị anh nhìn đến mức da đầu run lên, “Anh… ưm…”
Không cho cô có cơ hội mở miệng, người đàn ông trực tiếp đè ra hôn.
Nụ hôn mang theo khí thế rào rạt, không hề có lý do gì. Đàm Hi ngu muội mất một hồi lâu mới có phản ứng lại, cánh môi đã trở nên tê dại, có thể thấy người nào đó cầm thú tới mức nào.
Mất đi tiên cơ cũng chẳng khác nào mất đi năng lực làm chủ, cô muốn phản kháng cũng chẳng có cách nào, binh bại như núi lở.
“Ưm ưm!” Đàm Hi nghẹt thở đến mức hai má đỏ bừng, người này thậm chí còn không cho cô có cơ hội thở một hơi nữa.
Nụ hôn điên cuồng dần trở nên dịu dàng, không biết từ lúc nào, ghế phụ đã bị ngả ra, vừa đủ cho cô nằm ngửa xuống, cũng vừa đủ để anh đè lên.
“Anh… ưm… chờ…”
Trên môi đau xót, Đàm Hi nhíu chặt mày, đôi mắt long lanh mang theo nước nhìn thẳng vào anh.
“Đây là trừng phạt.”
“?”
“Lúc hôn không tập trung.”
Mẹ kiếp, bà đây sắp ngạt thở đến chết rồi, còn chuyên tâm thế đách nào được? Không cần sống nữa chắc?
Dường như nhìn thấu suy nghĩ trong đầu cô, Lục Chinh cười khẽ: “Đồ ngốc này, ở bên ông lâu như thế mà còn chưa học được cách hít thở nữa.”
“…” Ha ha, nói cứ như thể anh nhiều kinh nghiệm lắm ấy.
“Đưa em ra ngoài chỉ vì việc này thôi hả?” Đàm Hi nhướng mày, mặc dù cô là người bị đè xuống nhưng chẳng hề rụt rè chút nào, thậm chí còn hơi lộ ra vẻ kiêu ngạo. Vừa lúc bộ dạng này lại gợi lên ham muốn chinh phục của đàn ông.
Ánh mắt Lục Chinh sa sầm, sự bức bối cuồn cuộn trong lồng ngực, hai tay đặt trên đầu vai cô cũng càng siết chặt hơn.
Đàm Hi thầm cảm thấy không ổn: “Anh đừng làm bậy…”
Người đàn ông không đáp, nụ hôn kéo dài từ trên trán xuống mũi, cuối cùng rơi xuống môi, dừng một chút rồi lại tiếp tục đi xuống.
“Họ hàng của em còn chưa đi đâu!”
“Câm miệng.”
“Lục Chinh…”
“Ngoan, anh không động vào em đâu.”
Cái này mà còn gọi là “không động vào” à? Bó tay.
Đàm Hi cứ thế trơ mắt nhìn người nào đó hôn khắp nơi trên người mình, tuy rằng không đi tới một bước cuối cùng nhưng lại ăn không ít đậu hũ.
“A… Sao anh cứ thích cắn vào cổ thế hả? Để lại dấu hôn thì sao đây?” Trong nhà còn bà nội nữa đó.
“Đừng động đậy.”
“Vậy anh đổi chỗ khác đi.”
“Chắc không?”
“Nhất định phải đổi!”
“Được thôi.”
“… Ôi móe! Đừng cởi quần áo của em… Không thể hôn ở đó! Lục Chinh! Đau mà…”
Gió sông, siêu xe, góc tối, cộng thêm ghế phụ đã ngả ra, tối lửa tắt đèn.
Ngay cả gió thổi qua cũng nhiễm một phần hương vị ẩm ướt đầy ái muội.
Nửa giờ sau, Đàm Hi mềm như cục bột ngồi dựa trên ghế, mơ màng muốn ngủ. Lục Chinh đóng lại cúc áo đã bị cởi hết ra của cô, tầm mắt dừng lại ở gò má đỏ ửng của thiếu nữ, chậm rãi rời mắt xuống, ngừng hẳn trên cánh môi đỏ đã sưng lên của cô.
Bỗng nhiên, mỉm cười.
Đàm Hi trừng mắt với anh, “Đồ xấu xa!”
Người đàn ông chẳng ý kiến gì, ngược lại còn thấy rất vui vẻ. Ừ, đàn ông được thỏa mãn rồi thì luôn rất dễ tính, tính cách cũng chẳng thối như lúc bình thường.
“Đưa khăn giấy cho em.”
Lục Chinh vươn tay rút mấy tờ rồi đưa cho cô.
Đàm Hi cầm lấy lau tay, tầm mắt dừng ở dây lưng còn đang cởi ra của anh, bĩu môi một cái.
“Ghét bỏ ông đây à?”
Hừ lạnh đáp lời: “Lão già lưu manh.”
“Già á?”
“Hừ, ai cũng bảo anh là cái bắp cải trắng già, còn không phục?”
“Ông Đường nói hả?”
“…”
“Đừng để ý tới ông ấy.”
“Hừ hừ.”
Lục Chinh hạ cửa xe xuống, hơi thở ái muội dần tan đi. Đàm Hi vặn kính phản quang một chút để nhìn vào cổ mình cho rõ, “Anh là chó đấy à?”
Đã bảo đừng có cắn rồi, kết quả vẫn cứ thảm không thể nhìn nổi.
“Anh không thấy lương tâm cắn rứt tí nào à?” Đàm Hi lên án.
“Không hề.”
“…”
Trên đường về chung cư, Đàm Hi vẫn cứ buồn bực trong lòng, lại thêm một hồi náo loạn vừa nãy nên chẳng còn sức lực nào, chẳng biết ngủ quên từ bao giờ.
“Ồ? Tới rồi à?”
Cô vặn eo, nhìn xung quanh một chút, xe đã tiến vào hầm rồi.
“Dậy rồi hả?”
“… Vâng.”
Hai người về đến nhà thì bà cụ Lục đã đi ngủ. Đàm Hi khom lưng định đi về phòng, không ngờ lại bị Lục Chinh đẩy mạnh vào thư phòng.
Rầm…
Đóng cửa.
Lạch cạch…
Chốt khóa.
Động tác của người đàn ông cực kỳ nhanh nhẹn và lưu loát như thể đã thực hành trăm ngàn lần rồi.
Đàm Hi khóc không ra nước mắt: “Lão Lục, anh đừng điên nữa có được không?”
“Ngủ cùng nhau.”
Đêm nay, ngoại trừ ôm cô vào lòng thì Lục Chinh chẳng làm gì thêm nữa. Đàm Hi dần thả lỏng người, an tâm hưởng thụ cái lò sưởi bên cạnh mình.
Quả thực rất ấm áp.
...