...
Rất nhanh, ngoài biệt thự truyền đến một tiếng động, sau đó Cố Hoài Sâm vào nhà.
“Ba, anh Cả, anh Hai, Hàng Hàng.” Anh ta gọi từng người một.
Cố Tử Hàng nhanh như tên bắn tuột xuống từ ghế sofa, đôi chân ngắn ngủn mập ú nhào tới, kéo quần tây của Cố Hoài Sâm, giọng nói đầy vẻ thân mật, “Chú Ba!”
So với tiếng gọi “Chú Hai” trước đó gọi Cố Hoài Cẩn, thì rõ ràng tiếng này thân thiết nhiệt tình hơn hẳn.
Cố Hoài Sấm cúi xuống, một tay nhấc viên tròn mập mạp lên trên vai, “Chậc, nhóc con, lại mập ra thêm a?”
“Không có!” Thật thích, được nhấc lên cao.
“Mới lạ.”
“Chú Ba, đồ xấu xa, bắt nạt bản thiếu gia!” Giọng nói trẻ con, mềm mại cực.
“Cháu mà là thiếu gia á? Ai dạy cháu vậy.”
Cánh tay toàn thịt chỉ về phía tivi trên tường, trong đó còn đang chiếu phim bộ truyền hình.
Một bộ phim máu chó vô cùng.
“Xem mấy thứ vô bổ này ít thôi.”
Cố Nghiệp đột nhiên lên tiếng, chỉ về phía đối diện: “A Sâm, ngồi đi.” Cố Hoài Sâm đặt cháu trai nhỏ xuống, đi về phía bên ấy, nghe lời ngồi xuống, vừa hay ba anh em cùng ngồi thành hàng.
“Ba…”
Cố Nghiệp xua tay, tỏ ý để ông nói trước: “Các con nói đi, dạo này bận việc gì.”
Cố Hoài Ngọc: “Bộ phận vận hành của công ty đang bắt tay nghiên cứu hệ thống quản lý rủi ro, trước mắt đang trong giai đoạn thử nghiệm, tổng thể mà nói thì khá tốt, nếu xác nhận không có vấn đề gì thì ba tháng tiếp theo sē…”
Ba người lần lượt báo cáo.
Cổ Nghiệp nghe, thỉnh thoảng gật đầu.
Vừa nhìn liền thấy cảnh tượng người cha hiền từ con cái hiếu thuận, anh em hòa hợp, hình ảnh hết sức hài hòa.
Lê Diệp vừa bước vào, vừa đúng lúc thấy cảnh tượng này, trong mắt bà liền hiện lên sự vui vẻ yên tâm, nụ cười dạt dào.
“Mę.”
“…”
7 giờ 15, tất cả mọi người đều quây quần, dọn bàn, dọn cơm ra.
Chỉ nghe tiếng phát ra của bát đũa chạm nhau, Cố Nghiệp không lên tiếng, mọi người đều ngại nói chuyện. Ngay cả Cố Tử Hàng cũng banh mặt, im lặng.
Gia giáo nhà họ Cố tuy không đến mức nghiêm khắc, nhưng những quy củ cần có thì không thiếu, ví dụ như, lúc ăn không nói chuyện.
Mọi người cúi xuống ăn cơm, cũng rất tốt, chỉ là bầu không khí không náo nhiệt sôi động mà thôi.
Cho đến khi Lê Diệp mở miệng mới phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này.
“Mọi người đều biết đến giải thưởng Luciano chứ?”
Cố Hoài Cẩn mặt mày tối sầm lại.
Động tác gắp thức ăn của Cổ Hoài Sâm bỗng dừng lại trên không, trong đầu tự nhiên hiện lên vẻ mặt cười tươi roi rói của cô gái, lông mày cong cong, lộ ra vài phần thông minh.
Giải thưởng Luciano…
Đương nhiên là anh ta biết.
Tuy rằng đã lâu không gặp, nhưng cô không ngừng xuất hiện trong cuộc sống của anh để thể hiện sự tồn tại của cô. Cố Hoài Sâm cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Cổ Hoài Ngọc nhíu mày, lo lắng nhìn qua.
Thấy A Sâm đã rút đũa về, vẻ mặt vẫn bình thường, lúc này mới yên lòng.
Con hai con ba đều không lên tiếng, chỉ còn dựa vào con cả thối: “Mẹ, sao tự nhiên mẹ lại nhắc đến việc này vậy?”
“Hôm nay là hội nghị thành viên thông lệ mỗi tháng một lần, bình thường mấy vị cấp cao ít khi xuất hiện đều tập hợp đông đủ, đều là vì muốn xem xem mặt mũi của chủ nhân giải thưởng Luciano trẻ tuổi nhất là ai. Mẹ thấy nhà mình cũng có chút giao tình với Đàm Hi, xem xem có thể tổ chức một buổi triển lãm giao lưu thư họa, gọi cô ấy đến, gặp mặt các tiền bối trong giới không.”
Lê Diệp là phó hội trưởng của hiệp hội thư họa quốc gia, bình thường những buổi hội nghị thông lệ đều do bà chủ trì.
Chợt thấy có nhiều “quốc bảo già” như vậy, quả thực kinh ngạc.
Nhưng sau khi hỏi rõ ngọn ngành thì lại không cảm thấy kỳ lạ nữa.
Dù sao cũng là giải thưởng Luciano đầu tiên của đất nước, bao nhiêu họa sĩ phấn đấu một đời cũng chưa chắc có thể chạm vào được. Đàm Hi không chỉ chạm vào mà còn thành công bước vào.
Hơn nữa cô lại trẻ như vậy, tương lai vô cùng rộng mở.
Nhỏ tuổi mà thành tựu hơn người, làm sao không khiến người trong giới chú ý chứ?
Ngay cả ông Tang là nhân vật cấp cao cũng không ngớt lời khen ngợi Đàm Hi.
Cả câu nói là thế nào ấy nhỉ?
“Tôi biết cô nhóc đó sẽ làm người ta ngạc nhiên mà, nhưng không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy. Phạm Trung Dương từng này tuổi đầu lại có được một đồ đề tốt như thế.” Nửa cầu sau có chút chua chát đố kỵ.
Nói ra, ông Tạng cũng không ngại mình già vậy rồi mà vẫn nhận đồ đệ, nhưng điều kiện tiền đề là phải giống như Đàm Hi có tố chất thiên phú và tuệ căn.
Lê Diệp nói suy nghĩ sơ bộ với con trai cả.
Cổ Hoài Ngọc nghe vậy, hơi hơi nhíu mày: “Ý của mẹ là muốn tổ chức buổi triển lãm giao lưu sao?”
“Ừ, mẹ tính giao cho ba anh em các con làm, có ý kiến gì thì bây giờ nêu lên luôn, thời gian không đợi ai đâu.” Bất chợt, bà quay qua nhìn Cố Nghiệp. Ông tỏ vẻ không có ý kiến gì. Ông già cũng không có ý kiến, làm con trai sao có thể cãi lại được?
Lê Diệp gõ bàn: “Quyết định vậy đi, A Ngọc phụ trách, A Cẩn và A Sâm hỗ trợ.”
Sau khi kết thúc công việc ở thủ đô, Đàm Hi ngoan ngoan trở về trường, tiếp tục sống cuộc sống vườn trường bình thường của cô.
Trong khoảng thời gian đó, Nhậm Tĩnh liên lạc với cô hai lần.
Yêu cầu đưa ra cũng quái lạ, ví dụ, cổ phần chiết ra đưa trước cho cô ta một nửa, thẻ xanh của Úc phải giao cho chị ta trong vòng ba ngày.
Đối với việc này, Đàm Hi không để ý.
Sau đó bị chị ta làm phiền đến hết hết chịu nổi, mới cảnh cáo: “Chị Tĩnh, chị phải rõ ràng, bấy giờ là do tôi quyết định có mua hay không, chứ không phải do chị quyết định có bán hay không. Không có chị, tôi vẫn có thể có được cổ phần của Đàm Võ theo cách khác. Cho nên đừng quá đề cao bản thân như vậy.”
Nhậm Tĩnh cúp máy, vẻ mặt tối thui. Toàn bộ tài sản tính mạng của cô ta lúc này đều nằm trong tay Đàm Hi, muốn điên cũng chẳng có chỗ dựa nên bắt buộc phải suy nghĩ cẩn thận.
Chớp mắt lại một tuần đã đi qua.
Nhóm người Hứa Trạch, Tạ Từ nhận được thu nhập ngũ, cũng xem như là được toại nguyện.
Một ngày nọ, Đàm Hi mới thức dậy sau giấc ngủ trưa đã bị Phạm Trung Dương gọi đến văn phòng.
Cô ngáp một cái, đang mơ mơ màng màng thì ngay một giây sau đã tỉnh hẳn…
“Triển lãm giao lưu?!”
Khoảng thời gian này cô bị Phạm Trung Dương trói buộc vô cùng, nhất là về phương diện tranh sơn dầu, đặc biệt mời người giỏi đến chỉ dạy bài bản cho cô.
Lời nói nguyên gốc là…
“Tuy rằng em vô tình đạt được giải Luciano, nhưng kiến thức cơ bản về mặt sơn dầu lại rất yếu kém, nếu muốn đi thật lâu trên con đường này thì phải nắm thật chắc.”
Ồ, vậy thì… học thôi.
...