...
“Được rồi!” Hứa Trạch ném ánh mắt hình viên đạn sang, “Nói vô nghĩa ít thôi, làm việc đi.”
Trương Quán hậm hực ngậm miệng.
“Mấy người đang làm gì!” Đột nhiên, một tiếng quát lạnh truyền tới từ phía sau, quay đầu lại nhìn thì lập tức phát hiện ra Vương Tùng!
Cũng may, trong tay anh ta không có súng, cũng chẳng có dao, nếu không đám người Đàm Hi đã chết thẳng cẳng rội.
Hứa Trạch là người có phản ứng đầu tiên, giơ súng, bóp cò. Viên đạn bắn ra trúng ngay vị trí trái tim đối phương. Vương Tùng mới chạy được nửa đường, tư thế đánh lộn cũng đã bày ra, động tác cứ thế cứng đờ giữa không trung.
Sắc mặt lập tức thay đổi, cực kỳ khó nhìn, vừa lúc cực kỳ hợp với màu vàng do đạn khói bắn ra.
Tỏ vẻ: “Người này đã trúng đạn bỏ mạng”
Tuy rằng chỉ là đạn giấy nhưng trong cự ly ngắn vẫn có lực sát thương, nhìn bề ngoài Vương Tùng thì thấy không có gì nhưng chỉ có chính anh ta biết, thật sự rất đau!
Hứa Trạch thu tay lại, thổi họng súng, tư thế cợt nhả, vẻ mặt đắc ý.
Vương Tùng xoa ngực, không nhịn được chửi tục một câu.
“Ồ, còn là Trung đội trưởng cơ à?” Từ Dương mắt sắc, nhìn ra được quân hàm Thượng úy trên vai anh ta.
Vương Tùng hừ lạnh, tức giận đến mức quay đi không thèm nhìn.
Lúc này, Tạ Từ thoát khỏi truy tung thành công đã quay trở lại.
“A Từ, sao cậu nhanh thế?” Từ Dương tỏ vẻ không tin nổi. Dù sao cậu ta đặt kỳ vọng rất cao vào lính của lữ đoàn Tia Chớp, đương nhiên cũng có mấy phần kiêng kỵ.
Không ngờ đã bị thu phục nhanh như vậy?
Cậu ta nhìn Vương Tùng còn đang buồn bực đứng ở một bên, lại không cảm thấy kỳ quái nữa.
Trung đội trưởng còn ngốc như thế, sao có thể trông cậy vào lính cấp dưới của anh ta có thể khôn khéo hơn cơ chú?
Quả nhiên…
Tạ Từ uống hai ngụm nước rồi dùng ống tay áo lau miệng: “Tớ dẫn họ tới bẫy rập, trong chốc lát không ra nổi đâu.”
Cái gọi là “bẫy rập” thực ra là một hố sụt tự nhiên. Bọn họ phủ cành lá ở trên miệng hố, ai giẫm vào thì xui xẻo thôi.
Vương Tùng nghe vậy thì lòng đau như cắt, lính của ông mày đó…
Xong đời hết cả rồi.
Trương Quán giao radio cho Đàm Hi, dáng vẻ như đang tranh công, “Bà chị, thứ này sử dụng như thế nào vậy?”
Đàm Hi nhận lấy, chỉ về phía đối diện, “Đưa thiết bị đầu cuối đây cho tớ.”
“Ồ.”
Mười phút sau đó, chỉ nghe thấy âm thanh gõ bàn phím, trên màn hình xuất hiện liên tiếp hàng loạt số hiệu, nhìn y như thiên thư vậy.
Từ Dương đi tới bên cạnh Tạ Từ, đè thấp giọng, hỏi, “Anh, cô ấy đang gõ cái gì thế?”
“Không biết.”
“What? Cậu mà cũng không biết á?”
“Tớ phải biết à?” Tạ Từ lườm cậu ta, vẻ mặt lạnh lẽo.
“Tớ nhớ rõ lúc học cấp ba cậu đã tham gia thi đấu lập trình ngôn ngữ cơ mà…” Sao lại không biết chứ?
“Hờ, cậu cũng biết đó là cấp ba cơ đấy.”
“Là sao?”
“Thứ tớ biết chỉ là vỏ bề ngoài thôi.”
Ac…
Từ Dương ngẩn ra, “Vậy là Đàm Hi lợi hại hơn cậu hả? Có phải ý là như vậy không?”
“…” Không nói gì, cam chịu.
“Ôi thánh thần thiên địa ơi.” Từ Dương thốt lên, “Cô ấy chỉ là một nữ sinh thôi mà, có cần trâu bò đến thế không?”
“Thế sao?” Tạ Từ nhướng mày, nhìn chằm chằm vào bóng dáng Đàm Hi trong khoảng ba giây, “Trước giờ tớ chưa từng coi cô ấy là con gái.”
Từ Dương: Bà chị lợi hại.
Bên kia, Hàn Sóc và An An đang ghé tai nói nhỏ.
“An, cậu có biết em gái đang làm gì không?” Hàn Sóc nhìn một đống ký hiệu kèm những dòng chữ tiếng Anh thì đầu đều phình cả lên.
“Lập trình ngôn ngữ.”
“Cái gì ngôn ngữ cơ?”
“Chặn lại tín hiệu do bộ chỉ huy phóng ra đó.”
“Thế… cản tín hiệu để làm gì?” Hàn Sóc gãi đầu, mắt chớp chớp nhìn về phía đôi tay đang múa may trên bàn phím của Đàm Hi.
“Phá giải mật ngữ chỉ huy.”
“Rồi sao nữa?”
“Một khi nắm giữ được mật ngữ chỉ huy rồi thì có thể mượn danh nghĩa bộ chỉ huy lữ đoàn hạ lệnh cho hai đoàn một doanh, và đại đội máy bay trực thăng của lục quân thuộc lữ đoàn Tia chớp nữa.”
“Vãi!” Hàn Sóc choáng váng, “Nói vậy nghĩa là chúng ta muốn họ làm gì thì bọn họ sẽ làm cái đó à?”
“Đúng thế.” Cho dù bảo họ tự đánh mình thì họ cũng sẽ chấp hành mệnh lệnh không do dự.
Hàn Sóc tỏ ra phấn chấn, còn có thể chơi kiểu này nữa sao?
Không đùa chết đám người đó mới là lạ ấy!
“Thế thì còn cần gì phải chạy nữa? Cứ ngồi đây mà ra lệnh chẳng phải là được rồi à?”
An An lắc đầu: “Không đơn giản như cậu nghĩ đâu.”
Hàn Sóc chớp mắt.
“Quyền hạn của mỗi thiết bị đầu cuối liên lạc đều khác nhau, chỉ có thể tiến hành thao tác trong vòng quyền hạn đó thôi. Ví dụ như, cái máy điện đàm mà chúng ta lấy được này chỉ có thể duy trì liên lạc với tổng bộ, không hề có bất kỳ công năng ra lệnh nào.”
“Thế thì phải làm sao bây giờ?”
“Tìm được thiết bị đầu cuối có được quyền thao tác tối cao kia thôi.”
“Quyền hạn tối cao á?” Hàn Sóc lập tức ủ rũ, “Thế chẳng phải là phải đánh tới tổng bộ, cướp lấy đồ ở trong tay lão Lữ trưởng kia à?”
“Cũng không đến mức đó đâu.”
“Chẳng lẽ không phải chỉ Lữ trưởng mới có thiết bị đầu cuối có quyền hạn tối cao hay sao?”
An An lắc đầu: “Đại đội máy bay trực thăng của lục quân và bộ chỉ huy đạn đạo phòng không đều có.”
“Vậy…” Hàn Sóc đang chuẩn bị nói chuyện thì Vương Tùng bên kia vẫn luôn trầm mặc đột nhiên nhảy dựng lên.
“Mấy người định làm gì?” Khi anh ta nhìn thấy Đàm Hi cố sức tiến vào hệ thống thao tác của thiết bị đầu cuối liên lạc trong hoàn cảnh không có mật mã trong tay đã lập tức sợ đến ngây người, một loạt cảm xúc không ổn xông thẳng lên đầu.
Nhưng nghĩ lại, bộ chỉ huy lữ đoàn có hệ thống trinh sát bảo mật tối cao, cô ta làm thế này hoàn toàn là đi vào đường chết.
Tổng bộ nhất định sẽ phát hiện ra trước, sau đó khởi động tự hủy trang bị.
Nhưng…
Một phút đồng hồ trôi qua…
Năm phút đồng hồ trôi qua…
Hiện tại đã qua mười phút, không những không tự hủy mà vẻ mặt người thao tác hệ thống lại càng lúc càng hưng phấn, giống như sắp tiến vào bước đột phá quan trọng, ánh mắt sáng bừng như thấy ánh bình minh khiến anh ta không ngừng cảm thấy khủng hoảng.
Không xong!
Nhất định không thể để cổ ta thành công được!
Thế nên, Vương Tùng lập tức đứng lên, có ý đồ muốn ngăn cản.
Đáng tiếc, anh ta còn chưa kịp xông lên làm gì thì đã bị Hứa Trạch và Tạ Từ ở hai bên túm lấy. Một người đàn ông cao 1m8 nhưng hai chân lại không thể chạm mặt đất, vừa chật vật lại vừa buồn cười.
“Mấy người muốn làm gì hả?”
Tạ Từ nhếch miệng: “Làm anh.”
Hứa Trạch gật đầu: “Người không tuân thủ quy củ, đáng phạt.”
...