...
Không nắm tay như trước nữa, nhưng cách nhau rất gần, nhìn từ xa không khác gì một đôi tình nhân bình thường.
Nhưng họ không phải.
Tống Tử Văn nhìn thẳng về trước, một tay để vào túi quần, dù có đi trong con hẻm thiếu ánh sáng đi nữa, cũng không làm giảm khí chất dịu dàng trên người của anh.
Nhiễm Dao hút từng hớp nhỏ, nụ cười điềm đạm, ánh mắt híp lại rất là mãn nguyện.
Bất kỳ món ăn ngon nào đều phải dùng trái tim để thưởng thức, huống chi đây lại là màu hồng mà cô thích nhất nữa?
“Cô gái vừa nãy…” Người đàn ông mở lời phá vỡ sự yên lặng.
“Chị ấy rất đẹp.”
“Cái gì?”
“Em nói chị ấy rất đẹp, anh không thấy vậy sao?”
Tống Tử Văn lẳng lặng quan sát cô, sự ngưỡng mộ trong mắt cô gái xuất phát từ sự thật lòng, không có nửa phần giả dối.
“Sao? Anh nhìn em làm gì?”
Anh thu ánh nhìn về, sao lại là phản ứng này chứ?
Tấm lòng của Nhiễm Dao đối với anh, Tống Tử Văn nhìn thấy cả, bảo là yêu thì nặng nề quá, nhưng thích gì có, nhưng dù sao đi nữa cũng không nên là vẻ mặt… tùy ý như vậy.
Vốn dĩ chỉ cần cô mở miệng hỏi, anh sẽ tiện thể nói rõ về mối quan hệ của hai người luôn, từ chối nhẹ nhàng, khiến cô bỏ đi ý niệm của bản thân.
Nhưng giờ đây… đã đi quá xa dự tính của anh.
Một loại tâm tư lạ lùng trỗi dậy trong anh, dường như có cái gì đó không nằm trong sự điều khiển của anh. Tống Tử Văn đã lâu lắm rồi mới có cảm giác bất lực như vậy.
“Anh sao vậy?” Cô gái nhỏ nhìn anh, khuôn mặt bầu bĩnh nở nụ cười hiện hai lúm đồng tiền.
“… Không có gì.”
Tống Tử Văn đêm đó, xác định phải giấu đi sự bực bội.
Nhiễm Dao không đòi qua nhà họ Tống, hơi trễ rồi liền kêu Tống Tử Văn chở cô về khách sạn.
Lần trước là ngoài ý muốn, lần này nếu đi nữa lại thành ra có tâm, cô không có khùng, cũng không định khiến bản thân thành kẻ bị động.
Giờ đây như vậy cũng tốt.
Cô thích sự mơ hồ mông lung như vậy, cảm giác nửa rõ nửa ảo, có chút giống hồi còn nhỏ ông ngoại dẫn cô đi Thanh Đảo, cảm giác ngắm mặt trời mọc trên biển khi ngồi trên boong thuyền đúng lúc sương mù mịt mờ, che đi ánh nắng đỏ cam nơi chân trời.
Ngồi xe rời khỏi khách sạn Hilton, đã gần sáng, Tống Tử Văn không về nhà cũ, chạy trực tiếp về căn hộ, tiện hơn.
Tắm rửa xong, đang chuẩn bị đi ngủ, điện thoại reo lên.
Số lạ.
“Xin chào, tôi là Tống Tử Văn.”
“Tôi, Tiểu Phàm.”
“Có việc gì?” Anh mở đèn đầu giường, lấy phần giấy tờ trong một cái túi công văn ra, mở ra để trên đùi, vừa nghe điện thoại, vừa bắt đầu xem tỉ mỉ.
“Tôi là Giang Vũ Phàm!”
Anh cau mày, hơi dừng lại hồi lâu, rồi mới nhớ ra cái tên “Giang Vũ Phàm” này là ai, “Có việc gì không?” Anh hỏi lại lần nữa.
“Trợ lý thị trưởng Tống, chúng ta mới gặp nhau ở tiệm đồ ngọt đấy.” Giọng nói cố ra vẻ yểu điệu của cô gái khiến người khác chán ghét, còn có chút u oán không thuộc lứa tuổi của cô.
Tống Tử Văn cúp ngay điện thoại.
Trong đầu bỗng xuất hiện đôi mắt trong sáng của Nhiễm Dao, anh lắc lắc đầu, để tâm trí về lại nội dung trên giấy tờ, ánh sáng màu vàng ấm áp, chỉ thấy một bên mặt của người đang ông đang cúi xuống, tiếng xào xạc khi lật trang giấy cùng với tiếng thở nhẹ, tôn lên đường nét của bức tranh thanh đạm nhạt màu.
Hồi lâu, chỉ nghe anh lẩm bẩm: “Vẫn là cô bé dễ nhìn hơn…”
Nhiễm Dao tắm gội xong, chưa thấy buồn ngủ, đành lên lên giường chơi điện thoại, trong phút chốc chỉ nghe thấy tiếng tin nhắn Wechat đing đong.
Tiểu Công Trúa: Mấy bồ, học kỳ mới vui vẻ~
Hàn Sóc: không vui! [hứ]
Tiểu Công Trúa: Sao vậy?
Hàn Sóc: Hôm nay đứng xếp hàng ghi danh lâu dã man, phiền chết được. [Lửa]
Tiểu Công Trúa: [ôm ôm]
Hàn Sóc trực tiếp ném nhãn dán “xoa ngực”, đính kèm hàng chữ “Hi hi hi“.
Lão tài xế lái xe: hô hô hô~
An Mỹ Nhân: Hô hô hô~
Hàn Sóc: Hô hô hô~
Tiểu Công Trúa:…
Cả đám trong ký túc xá cách nhau cái màn hình điện thoại cười nháo lên một phen. Nhiễm Dao kể đại khái tình hình hôm nay với Tống Tử Văn, theo bản năng mà bỏ qua chuyên gặp cô gái trong quán đồ ngọt.
Nắm tay rồi nha~
Hàn Sóc: Cái gì đã phập phập phập à?
Tiểu Công Trúa: Biến!
Hàn Sóc: Bé cưng, bé nóng tính quá hà~
Nhiễm Dao trợn mắt, nói bye xong, thoát ra khỏi WeChat.
Cô nghĩ, nếu người hâm mộ của Hàn Sóc mà biết, idol của họ lúc bình thường như một con điên + giỡn chơi + bà dâm dê có khi nào kinh ngạc đến rớt cả hàm không?
Ngày hôm sau, Nhiễm Dao ngủ đến tự nhiên thức dậy, không có làm phiền Tống Tử Văn, dù sao anh còn phải đi làm.
Sửa soạn một lượt, ra ngoài tìm đồ ăn.
Một mình cô len lỏi dạo phố trên những ngõ hẻm của thủ đô, như vậy cũng có thú vui của nó.
Người con gái hôm qua đã bị cô gạt ra ngoài tâm trí, ánh mắt ấy, khẩu khí ấy, tuy không bình thường gì, nhưng cũng nói lên được điều gì chứ?
Cô lúc nào cũng rộng lượng, không muốn mình làm kẻ tầm thường tự gây sự.
Chẳng phải có câu, rằng: Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng sao?
Cô ta thích Tống Tử Văn không sai, nhưng cũng chỉ là thích thôi.
Dù sao cũng chỉ là một đứa con gái, không thể lại có cơ hội gặp nhau. Nhưng không ngờ, mới cách một hôm, cô lại gặp ngay người mà cô cho là không có cơ hội để gặp nhau nữa.
Vì thế đôi khi, duyên phận đúng là… không thể nói được.
Đó là bữa trưa, ánh sáng mặt trời có chút chói mắt.
Nhiễm Dao đừng trước cửa Học viện Điện ảnh thủ đô, đáng lẽ là cô muốn đi vào, nhưng vừa đúng lúc giờ tan học, dòng người quá đông, vì vậy đành đứng trước của trường đợi, tính là lát ít người rồi mới đi dạo thử, nói không chừng còn có thể gặp ngôi sao nào đó nữa.
...