...
Muốn gì thì sẽ mở miệng đòi ngay lập tức ư?
Tại sao cô ấy không làm thế…
Nếu hâm mộ, tại sao lại không đòi hỏi anh?
Lúc chụp ảnh cho hai ông bà cụ kia, rõ ràng trong mắt cô ngập tràn sự hâm mộ, sau đó cũng chính miệng thừa nhận, chẳng lẽ mở miệng đòi hỏi anh gì đó rất khó sao?
Hoặc là, căn bản cô chẳng cần!
Đàm Hi quan sát một vòng, ánh mắt lướt qua, thình lình bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông, nhất thời kinh ngạc.
“Anh làm sao thế?”
Môi mỏng mím chặt, trầm mặc không nói, ánh mắt cực kỳ thâm thúy.
Đàm Hi đi tới trước mặt anh, xua xua tay, “Không sao đấy chứ?”
Lại giơ tay sờ lên trán anh, “Không nóng sốt gì mà…”
“Lên lầu.”
Nói xong, kéo hành lý rời đi, cũng chẳng chờ cô.
Đàm Hi nhíu mày: “Vừa rồi vẫn còn tốt mà, trúng gió rồi à?”
Phòng khá đầy đủ, hơi giống chung cư mini, một phòng khách, một phòng ngủ, một bếp, một nhà vệ sinh, cộng thêm một ban công nhỏ.
Trừ những cái này còn có một phòng xông hơi, bên cạnh có một hồ nước nóng nhỏ, nước nóng làm hơi nước bốc lên như sương mù lượn lờ.
Khụt khịt mũi: “Mùi gì thế nhỉ?”
“Lưu huỳnh.”
“Nơi này đúng là đặc biệt nhỉ! Nhìn từ bên ngoài thì tưởng là du lịch sinh thái, tiến vào lại có cảm giác quen thuộc như ở khách sạn năm sao, hiện tại vào phòng lại có cảm giác như mình xuyên không í! Đãi ngộ này có khác gì Hoa Thanh Trì của Dương Quý Phi đâu nhỉ?”
Chậc chậc…
“Đi rửa mặt đi rồi xuống lầu ăn cơm.”
Đàm Hi ừm một tiếng, “Em có thể sử dụng nước trong hồ này không?”
“Bên trong có bỏ thêm lưu huỳnh, không được để nó chảy vào mắt.”
Mười phút sau, hai người ngồi trong một gian nhà trúc, trước mặt là bàn thấp làm bằng thân trúc, bên trên trải một tấm vải nhung màu vàng nhạt.
Đậu phụ, rau xanh, khoai sọ?
Ừm, còn có một bát hỗn hợp trứng sữa gì đó, nhìn có vẻ như chẳng có hương vị gì…
Một người hầu mặc áo dài tiến lên, đặt cái khay trong tay xuống bàn.
Đàm Hi nhìn hắn đặt một bình rượu tinh xảo và bốn chén rượu nhỏ đặt ở bốn góc.
Người đi rồi, cô mới mở miệng hỏi Lục Chinh: “Chúng ta chỉ có hai người, sao anh ta lại để bốn cái chén thế?”
“Mời trời, mời đất.”
Ặc…
Chẳng lẽ cô xuyên không thật rồi?
Lục Chinh tự rót một chén đầy cho mình, Đàm Hi nhìn theo, rượu trong suốt, cũng không có mùi nồng nặc lắm.
“Em cũng muốn.” Cô chìa cái chén của mình ra.
Động tác khựng lại, rót rượu cho cô, “Rượu này tuy rằng không nặng nhưng uống nhiều thì vẫn sẽ say đấy, em uống vừa vừa thôi.”
Đàm Hi nhấp một ngụm, lại thấy rượu có hương vị của trúc, dư vị ngọt lành.
“Đây là rượu gì thế?”
“Rượu thanh.”
“Rượu thanh? Không phải rượu của Nhật Bản sao?”
“Thanh trong màu xanh lá cây.”
Đàm Hi lắc đầu: “Chưa nghe nói bao giờ.” Lại uống thêm ngụm nữa.
Chép miệng một cái: “Thơm quá…”
Một chén xuống bụng, cô lại liếm môi, chuẩn bị thêm một chén nữa, vừa mới đụng vào bình rượu đã bị một bàn tay lớn túm chặt.
“Không cho uống trộm.”
“Cậu, cho cháu uống thêm một chén nữa đi mà ~” Mắt to chớp chớp long lanh, dáng vẻ cực kỳ đáng thương.
Ánh mắt Lục Chinh hơi động, tay cũng thả lỏng ra.
Đàm Hi hài lòng tự rót cho mình một chén, một ngụm lại một ngụm, càng uống càng thấy thơm.
“Đừng chỉ có uống, ăn đi.”
“Toàn là đậu phụ, rau xanh… Chẳng ngon tí nào…”
Lục Chinh lạnh lùng đảo mắt nhìn.
“Được rồi…” Cô gắp một miếng đậu phụ, bỏ vào miệng với thái độ chết không sờn lòng.
Ô?
Có thịt?
Cô nhìn về phía mâm cơm, không thấy có mà…
Nhưng sao lại có vị thịt thế?
“Thứ này làm từ gì vậy?”
“Đậu phụ.”
“Hình như em ăn thấy có vị thịt mà, là sao vậy?”
“Lúc xay đậu có bỏ thêm nước thịt.”
“Chậc chậc… Người thành phố quả là biết hưởng thụ.”
Đàm Hi hứng thú nếm lần lượt mỗi món một lần, ăn đến đâu thích đến đó, ngay cả người không có cay không vui như cô cũng cảm thấy cháo trắng rau xanh cực kỳ có phong vị.
Có thể nói, bất kỳ món ăn nào của chỗ này cũng có thể so được với “bảo tham sí đỗ” hay thịt cá, chắc chắn giá chỉ cao chứ không thấp.
*Bảo tham sí đỗ: bốn loại hải sản quý hiếm là cá muối, hải sâm, vây cá, bong bóng cá.
“Trước đây anh từng tới nơi này rồi à?”
“Ừ.”
Đàm Hi đảo tròng mắt: “Đi cùng với ai thế?”
Người đàn ông nhìn cô một cái thật sâu, trong mắt có ánh sáng tối màu lưu chuyển.
“Nhìn em làm gì? Vấn đề này khó trả lời thế à?”
“Đoán đi.”
“Hả?”
Đàm Hi kinh ngạc nhìn anh chằm chằm, lão già này học được cách lòng vòng từ bao giờ thế?
Không thể tưởng tượng nổi!
“Đoán cái này kiểu gì được? Nam? Hay nữ?”
Người đàn ông chỉ uống rượu không đáp.
Đàm Hi trừng mắt, quả thực không thể nào hiểu nổi!
Ăn cơm trưa xong, hai người chuẩn bị đi tắm suối nước nóng.
Đàm Hi về phòng thay áo tắm, Lục Chinh chờ cô ở dưới lầu.
Nơi này có hai khu, một khu là bể nước nóng hỗn hợp, lộ thiên, là nam hay nữ thì đều có thể tới tắm; một khu tương đương với phòng riêng, ít hồ hơn nhưng lại có tính riêng tư rất cao.
Đàm Hi búi tóc lên, khoác khăn tắm đi xuống lầu.
Lục Chinh đứng trước cầu thang, nghiêng người dựa vào lan can, tay kẹp điếu thuốc lá, khói thuốc làm gương mặt anh trở nên mơ hồ.
“Em xong rồi.”
Người đàn ông quay lại nhìn, quét từ trên xuống dưới vài lần, Đàm Hi siết chặt khăn tắm trên người, chớp mắt.
“Đi thôi.”
“Bên kia à?”
“Khu thứ hai.”
“Hay là chúng ta ra khu một chơi một chút đi? Hồ lớn, người cũng không có nhiều mà.”
Trầm ngâm trong chớp mắt, thấy bên kia đúng là có ít người, hơn nữa cô vừa uống rượu xong, cũng không nên ở trong không gian quá kín, “Cũng được.”
Đàm Hi yên lặng ra dấu chữ V.
Ai mà biết được, trai đơn gái chiếc cùng ngâm mình trong một cái hồ thì sẽ xảy ra chuyện gì chứ?
Cô tới đây để chơi, không muốn mệt đến mức chỉ có thể nằm ngay đơ ra trên giường.
Lục Chinh đi thay quần bơi, Đàm Hi lập tức nhảy xuống hồ làm nước bắn lên tung tóe.
Giống như một con cá linh hoạt, vung tay một cái đã bơi được ra xa mấy mét, lại quay đầu nhìn, đã cách bờ một đoạn rồi.
Ấy nhưng vẫn thấy được Lục Chinh đi ra!
Anh chàng đứng trên bờ, ánh nắng trời chiều chiếu lên làn da màu đồng cổ như đang rưới một lớp nước sốt lên miếng thịt bò bít tết làm người ta chỉ muốn cắn ngoéo một miếng ngập miệng.
Cơ ngực săn chắc, cơ bụng cân xứng, hai tuyến nhân ngư kéo dài từ hai bên sườn eo xuống phía dưới theo hình chữ V, cuối cùng giao cắt và biến mất ở mép cái quần bơi làm người ta không khỏi miệt mài theo đuổi.
Dáng người như thế này mà không chòng ong ghẹo bướm mới là lạ đấy!
Đám phụ nữ vốn còn đứng lẻ tẻ đột nhiên tụ lại, hoặc làm bộ đi ngang qua, hoặc lấy đồ uống, không khỏi dùng ánh mắt nóng rực liếc nhìn người đàn ông một cái mới cam lòng.
Thậm chí, có hai người phụ nữ nhìn chăm chú tới mức suýt chút nữa thì va vào nhau.
Bốp —
Một cái vỗ tay đập xuống mặt nước làm vô số bọt nước bắn lên tung tóe.
“Mẹ kiếp, ra ngoài mà cũng không biết bọc một cái khăn tắm vào nữa!”
“Còn con mẹ kia nữa, đó là người đàn ông của bà đây, móng vuốt định thò tới chỗ nào thế hả?”
Đàm Hi tức điên người, nhanh chóng bơi qua, hai tay chống vào thành bể bơi, soạt —
Nhảy ra khỏi nước.
Một đám nam thanh niên bên hồ bơi đang buồn bực khi thấy bạn gái mình si mê người khác lập tức cảm thấy cân bằng.
Trừng mắt thật lớn, liên tục nuốt nước bọt, còn có người giơ tay lên miệng huýt sáo một cách đầy lưu manh!
Một thân bikini màu đen khiến cho nước da của thiếu nữ càng thêm trắng ngần đầy nổi bật, lại nhìn đôi chân dài thẳng tắp và cái eo thon thả, cổ cao như thiên nga, tuy rằng đôi gò bồng trước ngực không có kích thước khiến người ta phải chú ý nhưng vẫn có tiềm lực khai thác rất lớn!
“Hàng… hàng tốt…”
“Người đẹp tỷ lệ chuẩn, lần này đến đây không uổng công rồi, đã mắt thật!”
“Các cậu đoán xem có phải xử nữ không?”
“Nhìn kích cỡ thì rất có thể lắm. Chỉ có chưa được xoa bao giờ nên mới chưa lớn!”
Tức khắc, một trận cười ầm ĩ vang lên.
“Nhưng mà dáng vẻ phong tình, không xấu hổ, không làm ra vẻ, lại có vẻ thành thạo quá! Có khi là người đã có đầy kinh nghiệm rồi ấy chứ.”
“Nói cũng đúng!”
“Ôi, mau nhìn đi, cô ấy đi về phía bên kia…”
Trong ánh mắt ghen ghét của một đám phụ nữ, Đàm Hi chuyển động đôi chân dài, trực tiếp ngồi xuống khóa chặt hai đùi của người đàn ông.
Thế giới yên lặng, chỉ có tiếng nước xao động.
“Anh đẹp trai, có một mình à?” Đàm Hi cười, thế nhưng trong lòng lại bốc lên lửa giận ngùn ngụt.
Mặt mày Lục Chinh trầm xuống, nhìn lướt qua phong cách ăn mặc lộ liễu của cô, huyệt thái dương bắt đầu căng ra, cực kỳ đau nhức.
Bỗng dưng, nở một nụ cười: “Ừ, một mình.”
“Chậc chậc.” Đầu ngón tay trắng nõn lưu luyến di chuyển theo đường cong cái cằm tinh xảo của người đàn ông, khe khẽ vuốt ve: “Anh đẹp trai thế này, thật là đáng tiếc…”
“Ồ? Sao lại đáng tiếc?”
“Cô đơn. Trống rỗng. Lạnh.”
“Vậy phải làm sao đây?” Hai tay mở ra.
“Đúng thế, phải làm sao bây giờ nhỉ?” Đàm Hi chớp mắt, tỏ vẻ buồn rầu, “Hay là, em hầu hạ anh nhé?”
Nói xong, cười khanh khách.
Ừng ực —
Toàn trường đột nhiên sôi trào, đây là mời chào quang minh chính đại đấy à?
“Ôi đệch! Thế là lên giường luôn à?”
“Càng có kinh nghiệm thì càng nhanh thôi, mau học hỏi đi, he he…”
“Đáng tiếc, không phải xử nữ…”
“Một lời không hợp liền hẹn chịch, đúng là sắc đẹp rất quan trọng!”
Một đám phụ nữ cùng nhất trí nhìn về phía Lục Chinh, mong chờ đáp án của anh.
Vừa rồi, người đàn ông này đã từ chối tất cả những người muốn tiếp cận mình…
“Cầu mà không được.”
Thế là… đồng ý rồi sao?
“Cái gì thế này! Chẳng có mắt nhìn tí nào, ngực của con bé kia còn chưa được hai lạng thịt, có gì hay ho đâu chứ?”
“Xí, đúng là mắt mù!”
“Mình vẫn nên uống một ly nước ép trái cây để an ủi thôi…”
Tất cả mọi người đều chuẩn bị tản ra, Đàm Hi lại bổ thêm một câu —
“Có lẽ thôi đi, ở đây nhiều trai đẹp như thế em còn chưa nhìn hết, nói không chừng còn có người càng tốt hơn…”
Đám đàn ông mừng rỡ như điên, một đám ngồi thẳng lên, trong lòng sôi trào —
Người đẹp chọn anh đi này! Anh đẹp trai hơn hắn đấy!
Đàm Hi tụt xuống khỏi đùi Lục Chinh, người đàn ông nhất thời không giữ chặt nên để cô rời ra, mặt lập tức nặng nề như nước, băng kết đầy trong mắt.
“He, người đẹp! Kết bạn Wechat đi, anh lúc nào cũng sẵn sàng khi cô em cần!”
“Đúng thế, em xinh đẹp như thế, chúng ta cùng chơi đi ~”
“Nào nào nào, anh mời em gái uống rượu…”
Đàm Hi chớp mắt, ánh mắt hơi đảo, quyến rũ tự nhiên.
Đột nhiên, một tiếng huýt sáo lại vang lên, tiếp theo là hết đợt huýt sáo này tới đợt huýt sáo khác.
Cả khu vực lập tức trở nên vô cùng nóng bỏng.
Lục Chinh ngồi trên ghế rốt cuộc không thể kìm nén được nữa, túm lấy khăn tắm quấn quanh người cô, kéo thẳng vào trong lòng.
“Đồ không an phận này! Cần phải dạy dỗ!”
Đàm Hi tức giận trừng mắt đáp trả: “Là ai phạm tội trước hả? Hừ, chỉ cho quan lại đốt lửa mà không cho dân chúng thắp đèn chứ gì?”
“Em đốt đèn làm gì? Định thiêu anh đúng không?”
Đàm Hi cong môi cười, “Không thiêu anh, chỉ đốt anh thôi.”
“Hừ, tự làm bậy, không thể sống!”
Trong tiếng kinh hô của mọi người, Đàm Hi thấy trời đất đảo lộn, chờ khi nhận ra thì đã bị người đàn ông khiêng lên vai một cách dã man, đầu chúc xuống đất.
“Anh là đồ khốn kiếp!”
“Câm miệng!”
“Anh là đồ dã man!”
“Hôm nay ông đây không xử lý em không được!”
Đám đàn ông không vui, sao có thể đối xử với người đẹp nhỏ bé kia như thế được chứ?
“Này, người anh em, người ta đã không đồng ý thì anh cũng không thể mạnh mẽ ép buộc thế được đâu?”
“Không biết thương hoa tiếc ngọc là gì à? Người đẹp nhỏ bé đã giãy giụa mạnh thế kia rồi mà, người ta không muốn…”
“Câm miệng!” Một tiếng quát lạnh lùng vang lên, Lục Chinh xoay người, ánh mắt sắc bén đảo qua nhìn xung quanh.
“Bạn gái không hiểu chuyện nên mới đùa giỡn, đã làm phiền tới mọi người rồi.”
Mọi người: “…”
Hóa đá.
...