...
Phó Kiêu dừng lại, rút chìa khóa xe ra, “Xuống xe.”
Sau đó đưa Đàm Hi vào phòng làm việc trên lầu hai, Tần Văn Hải và Đặng Yến đã có mặt.
“Bạn học Đàm Hi, em đến rồi, mời ngồi.”
Xem ra hai người đã đợi được một lúc.
“Trung tá Phó làm việc không nhanh nhẹn gì cả,“ Đặng Yến nói nửa thật nửa đùa, “Chặng đường không xa lắm mà đến trẻ tận nửa tiếng, sao thế, xe Jeep quân dụng bị anh chạy thành xe cổ rồi sao?”
Phó Kiểu nói lại đôi ba câu xã giao.
Tần Văn Hải mỉm cười: “Trừ phi trên đường gặp phải phiền toái?” Ánh mắt anh ta không chút giấu giếm nhìn qua Đàm Hi.
Đàm Hi không động đậy, không hề có ý muốn tiết lộ chuyện Lý Thiệu Giang.
Trong mắt Tần Văn Hải thoáng qua ánh sáng không rõ ràng, sau đó liền biến thành nụ cười ấm áp.
Đàm Hi âm thầm hừ lạnh, quả nhiên là nơi có người thì sẽ có “giang hồ”, tạp nham hỗn loạn.
Cố không muốn dính vào vũng nước đục của cuộc tranh đấu quyền lực, chỉ có thể ra sức giữ cho mình được sạch sẽ.
Ánh mắt Đặng Yến đầy vẻ tán thưởng, không liên quan đến lợi ích gì cả mà chỉ thuần túy vì cô gái nhỏ này.
Con người mà, không sợ lãnh đạm cao ngạo, chỉ sợ không rõ tình hình.
Về sau mới là vấn đề lớn!
Đàm Hi nói: “Không cần ngồi đầu, hai người nói thẳng với em kết quả xử lý là được rồi.”
Tuy quá trình khá quanh co nhưng kết quả vẫn khiến người ta cảm thấy hài lòng.
Hoàng Liên bị xử phạt và ghi lỗi, sự giải thích tự bảo vệ mình của Đàm Hi được chấp nhận, chỉ cần viết một bản kiểm điểm 500 chữ giao cho Phó Kiêu là được.
Đàm Hi không nói gì, cáo từ ra về.
Phó Kiểu chuẩn bị xe đưa cô về.
“Trung tá Phó, khoan đi đã.” Tần Văn Hải mở miệng.
“Thủ trưởng có việc sao?”
Đàm Hi tự giác nói: “Em ra ngoài đời thầy.”
Phó Kiêu gật đầu.
Đàm Hi ra khỏi phòng làm việc, tiếng đóng cửa vang lên.
Tần Văn Hải ngồi lại vào bàn làm việc, chỉ vào chiếc ghế đối diện: “Ngồi đi.”
Phó Kiều làm theo, sau khi ngồi vào, liền thấy đối phương lấy một túi da bò trong hộc tủ ra, đẩy tới trước mặt anh ta, “Thông báo tối qua vừa đưa xuống, cậu xem trước đi.”
2 phút sau.
Phó Kiểu: “Thị sát?”
Tần Văn Hải gật đầu, “Thông báo chính thức đưa xuống từ quân khu thủ đô, thế trận khá lớn. Tuy bề mặt chỉ nói tiến hành thị sát và kiểm duyệt việc luyện tập và huấn luyện, nhưng thực tế vì việc chiêu sinh nhập ngũ của bộ đội đặc công mà tới. Cậu phải chuẩn bị tâm lý.”
“Bên trên có nói là ai không?”
“Không có. Nhưng chắc vai vế không nhỏ đâu.”
Không nhỏ?
To đến cỡ nào?
Phó Kiêu nhíu mày.
“Không ngoài dự đoán, chắc là người của đội đặc công.”
“Thiếu tướng Lý?”
Tần Văn Hai lắc đầu, tỏ vẻ phủ nhận: “Nghe nói, có người của Lôi Thần“.
Vẻ mặt của Phó Kiều hơi chấn động.
Đàm Hi ở bên ngoài đợi khoảng 15 phút. Lúc Phó Kiêu đưa cô về, trời đã tối hẳn.
“Nhìn tâm trạng thấy có vẻ… rất tốt nhỉ?”
Phó Kiêu nhướng mày, “Có sao?”
“Tuy thấy cứ mãi bày ra cái mặt đơ như tú lơ khơ đó, nhưng ánh mắt không lừa ai được.”
“Ô.”
Vậy là thừa nhận ư?
Đàm Hi nhướng mày.
Tốc độ lúc về rõ ràng nhanh hơn, hơn nữa không phải chỉ một chút thôi.
Cộng thêm mặt đất lồi lõm, thân xe lắc lư đáng sợ, mông của Đàm Hi thiếu chút bị lắc thành hai nửa.
“Nhanh đến vậy, vội đi xem mắt đấy à?!” Sau vài lần yêu cầu giảm tốc, Đàm Hi không khỏi chế nhạo.
“Không phải.” Phó Kiều trả lời cực kỳ nền nếp.
Tuy khả năng khá nhỏ, nhưng anh ta vẫn thầm mong đợi…
Cùng lúc đó, trên đường từ thủ đô hướng về Tây Bình.
Thời Cảnh ngồi trên ghế lái phụ, nghiêng tới ngã lui, xe do Lục Chinh lái.
Lúc chiếc xe Jeep quân dụng khí phách đi qua trạm thu phí, không khỏi khiến nhân viên thu phí phải nhìn hai lần…
...