...
Vể chuyện “học bổ túc ở lớp học ban đêm” của Hứa Nhất Sơn, lúc đầu khi Châu Miễu sàng lọc sơ yếu lý lịch cũng đã chú ý tới rồi.
Theo lý thuyết thì hắn còn không có cả tư cách tiến vào phỏng vấn, bởi vì thông báo tuyển dụng đã đăng rõ là có yêu cầu bằng cấp, còn phải là “bằng cấp chính quy trở lên“.
Lúc đầu, Châu Miễu chỉ nhìn thoáng qua sau đó đánh trượt luôn bản sơ yếu lý lịch này, tuyển ra mười người không chỉ tốt nghiệp cử nhân chính quy mà còn từng học tại các trường có tiếng trong nước.
Ba ngày sau, lượt phỏng vấn đầu tiên kết thúc, kết quả lại không được như ý muốn.
Tất cả đều thuộc trường phái “lý thuyết suông”, hoàn toàn không có kinh nghiệm thực tế gì.
Hỏi có thể uống rượu không, mười thì có tới tám người lắc đầu; hỏi có biết nịnh bợ không, ai cũng cho thấy cực kỳ giỏi giang.
Lúc đó Châu Miễu mới hiểu, đôi khi bằng cấp cao cũng chẳng làm ăn được cái mẹ gì.
Vị trí quản lý marketing đều không phải chỗ giành cho những kẻ mọt sách, quan trọng là phải hiểu biết về công việc, dùng được, cũng biết cách làm việc.
Nói trắng ra là phải biết uống rượu xã giao, tiếp khách giải trí, đám sinh viên tự cho là có xuất phát điểm rất cao sao có thể làm được cái này chứ?
Tuy La Vũ Văn là nội gián, nhưng Châu Miễu đứng từ góc độ một nhà tuyển dụng lại không thể không thừa nhận rằng nghiệp vụ của anh ta quá tốt. Trước khi Đàm Hi tiếp nhận, với cái bộ dạng sống dở chết dở của Thịnh Mậu mà anh ta vẫn cứ kéo được khách về, những cái khác không nói, riêng trong chuyện này đã có thể thừa nhận rằng anh ta rất giỏi rồi.
Đáng tiếc… Ý thức được vấn đề mấu chốt ở đâu, Châu Miễu lập tức thay đổi sách lược, lại lôi đống sơ yếu lý lịch đã bị mình đánh trượt ra, lúc này mới chọn lựa Hứa Nhất Sơn.
Vốn dĩ cũng chỉ ôm tấm tỉnh thử một lần, không ngờ người này lại có biểu hiện khá xuất sắc trong lần phỏng vấn đầu tiên, Châu Miễu rất hài lòng.
Hỏi mấy câu hỏi cố định theo thông lệ, Hứa Nhất Sơn lời ít ý nhiều, vừa thẳng thắn là vừa sảng khoái, nhưng câu nào cũng dừng điểm chết, không có câu nào dư thừa cả.
Mấy vấn đề tiếp theo, Châu Miễu giao lại quyền chủ động cho Đàm Hi.
Trong lúc Đàm Hi đang trầm ngâm thì Hứa Nhất Sơn lại thấy khẩn trương trong lòng, lòng bàn tay cũng toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Đối mặt với Đàm Hi, sự khẩn trương của hắn gần như xuất phát từ bản năng.
“Nếu anh và một đồng nghiệp nữ cùng ra ngoài xã giao, đối phương lại đưa ra yêu cầu muốn ngủ cùng, anh sẽ làm thế nào?” Đàm Hi chậm rãi mở miệng, không chỉ Hứa Nhất Sơn sửng sốt mà trên mặt đám người Châu Miễu và Linda cũng thoảng mất tự nhiên.
Thứ mờ ám như thế lại phơi bày ra ngay dưới ánh mặt trời, e là cũng chỉ có mình Đàm Hi có quyết đoán và dũng khí này.
Tuy rằng lộ liễu nhưng lại rất thực tế, không thể phủ nhận, đây là một vấn đề rất hay.
Hứa Nhất Sơn tỏ vẻ trầm tư một thoáng, sau đó: “Đối phương muốn ngủ với ai cơ? Tôi hay nữ đồng nghiệp?”
Phụt…
Châu Miếu không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Sau đó là Linda, Aiken, ngay cả Đàm Hi cũng không nhịn được mỉm cười, “Khụ… Hay là anh cứ thử phân tích cả hai loại tình huống đó xem thế nào đi?”
Sắc mặt người đàn ông không có gì thay đổi, suy nghĩ một chút sau đó bắt đầu nghiêm túc đưa ra đáp án…
“Nếu đối phương là nam, muốn ngủ với tôi thì cũng được, tiền để là anh ta phải có khả năng đè người xuống mới được.”
Đàm Hi nghe thấy thế thì gật đầu cực kỳ tán đồng. Với cái thân xác này của Hứa Nhất Sơn, hắn đè người khác còn nghe được, làm gì có ai đè nổi hắn chứ?
Châu Miễu như suy tư gì, sau đó không nhịn được hỏi: “Nếu đối phương là nữ thì sao?”
“Xem tình huống thế nào đã.”
“Tình huống là thế nào?”
“Hợp khẩu vị thì ngủ thôi, không hợp khẩu vị thì miễn.”
Châu Miễu: “…”
Linda thì lại như phát hiện ra trò gì mới, nhìn chằm chằm vào Hứa Nhất Sơn, vô cùng hứng thú hỏi: “Vậy nếu đối phương muốn ngủ với đồng nghiệp nữ kia của anh thì anh sẽ làm gì?”
“Hỏi cô ta có bằng lòng không.” Hứa Nhất Sơn vẫn đáp rất vững vàng, trên gương mặt ngăm đen không có sắc thái dư thừa nào.
Linda: “Tại sao không kéo thẳng người rời đi luôn?”
Hứa Nhất Sơn: “Nếu cô ta bằng lòng thì tại sao tôi phải cản nhỉ? Mỗi người đều phải có trách nhiệm trước những quyết định của mình, hơn nữa còn phải gánh vác hậu quả.” Đây là điều mà Đàm Hi đã dạy cho hắn.
Tương tự, A Phi, anh Hoán, hoặc Phì Tử, đưa ra lựa chọn khác nhau thì sẽ có kết cục khác nhau, tốt hay xấu đều phải tự chịu
thôi!
Đối với đáp án này, Đàm Hi vẫn không đưa ra nhận xét gì, chỉ nói: “Không cần hỏi thêm gì nữa.” Cứ như thế, Hứa Nhất Sơn trúng tuyển.
Kế tiếp là phỏng vấn nhân viên tổ kiểm soát rủi ro, Đàm Hi lại nhìn thấy một người quen nữa… Lâm Diệu Diệu!
Người giành giải bạc của cuộc thi AC, cô gái trẻ luôn mồm tôn xưng Yan là “tín ngưỡng” của mình.
“Hi Lại gặp mặt rồi, Đàm Hi.”
Vừa vào cửa đã chào hỏi luôn, chẳng phân biệt địa điểm, cũng không nhìn hoàn cảnh, cực kỳ tùy tính.
Sau một đoạn hỏi đáp rất có quy củ, Đàm Hi lập tức kể ra một nguy cơ thường thấy trong quá trình thao tác mua bán, sau đó hỏi bọn họ nên xử lý thế nào.
Lâm Diệu Diệu đưa ra phương án giải quyết ổn thỏa nhất dễ như trở bàn tay, Đàm Hi quyết định, “Chọn chị.”
Đến đây, công tác tuyển dụng của Thịnh Mậu mới coi như khép lại, công ty lại chào đón thêm hai gương mặt mới.
Trưởng phòng nhân sự Châu Miễu rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cuối tháng sáu, Đàm Hi xử lý xong chuyện công ty, đi theo Lục Chinh về thủ đô. Trước khi đi, cô giành một chút thời gian tới chỗ Hàn Sóc đang ở, một căn Bungalow có tính tự mật rất cao..
“Công ty quản lý cũng rộng rãi phết nhở! Không hổ là Tinh Huy.” Đàm Hi không nhịn được cảm khái.
Phải biết rằng, thường thì công ty quản lý sẽ phân cho một căn chung cư độc lập, dạng nhà một phòng ngủ, một phòng khách, một bếp, một nhà vệ sinh, mà Bungalow thì chỉ có minh tinh cực hot mới có đãi ngộ này.
Hàn Sóc tựa người vào lan can, chân đi đất, quay đầu lại nhếch miệng cười với cô.
Dưới ánh mặt trời, làn da của thiếu nữ trắng đến độ gần như trong suốt, thế nên có thể nhìn thấy rõ ràng quầng thâm trên mắt. Mặc dù cô nàng đã dùng mỹ phẩm để phủ lên nhưng vẫn không che giấu được sự tiều tụy trên gương mặt.
“Có những người nhiều tiến tới mức tiêu mãi chả hết, từ lâu tớ đã muốn có một biệt thự ba tầng kiểu này, tốt nhất là có thể quay mặt ra sông nữa!
Vừa ngồi vắt vẻo trên bệ cửa sổ vừa uống rượu, vừa hóng gió, giả làm một người trẻ tuổi u buồn, thích thú biết bao nhiêu?
Đàm Hi nhíu mày, cô cứ có cảm giác có điểm gì đó không đúng, đang định cẩn thận suy nghĩ xem thì Hàn Sóc lại rút ra một điếu thuốc nhét vào miệng có.
“Em gái ngoan, để anh châm lửa giúp em…”
Cô nàng vừa ghé lại, Đàm Hi đã không nhịn được quay đầu đi, “Cách xa tớ ra một chút đi.”
“Hả?” Ngẩn người, giây tiếp theo tỏ vẻ tủi thân: “Không ngờ em lại ghét bỏ anh như thế.”
“Hút bao nhiêu rồi hả? Hồi chết đi mất!”
“Có à?” Hàn Sóc kéo cổ áo ngửi thứ hai cái, éc… hình như hơi hôi thật.
...