...
Một cuộc nói chuyện, bởi vì ý kiến bất đồng, thái độ hai bên cứng rắn mà cuối cùng tan trong không vui.
Lục Chinh nắm lấy tay Đàm Hi bước ra ngoài, ánh mắt kiên định, bước đi vững vàng, bỏ tiếng gào chửi mắng của ông cụ lại phía sau.
Thời Cảnh tính đi theo, nhưng nhìn lại, thấy mặt ông cụ đã tức đến xanh lè, đang đỡ ngực hô hấp khó khăn.
Có thể khiến người vốn hiền hòa như ông Cát đầy tức giận đến nông nỗi này, hai vợ chồng nhà Lục Chinh muốn lên trời luôn à!
Thở dài một tiếng, anh ta vẫn nên ở lại trông chừng ông cụ vậy, nhỡ đâu lên cơn đau tim thì đó chẳng phải là chuyện đùa đâu.
“Ngài nói xem ngài cũng thật là, cãi nhau với tên cứng đầu Lục Chinh kia làm gì? Thật sự xem rằng mình còn trẻ, còn có thể xắn tay áo lên đánh nhau với người ta sao?” Thời Cảnh vừa thuận khí thay ông, vừa cằn nhằn.
Nhưng ông Cát nghe vào tai, lại biến thành lời trêu chọc, mỉa mai.
“Bớt đi! Lục Chinh là đứa cứng đầu, Thời Cảnh cậu cũng không kém bao nhiêu đầu, cá mè một lứa, cấu kết với nhau!”
hay, trút giận lên người anh ta ư?
Thời Cảnh bày ra vẻ mặt vô tội, “Nhưng tôi tốt hơn Lão Lục cứng đầu kia, ánh mắt của người… không tốt.”
Nửa cầu cuối anh ta nói nhỏ vô cùng, nhưng ông Cát xuất thân là lính trinh sát, tuy tuổi đã trên 70, nhưng vẫn tại thính mắt tinh, cộng thêm khoảng cách của hai người rất gần, nên nghe rất rõ ràng.
“Châm chọc lãnh đạo, xem thường cấp trên, tôi không quản được Lục Chinh, chẳng lẽ cũng không quản được cậu hay sao?” Ông Cát cười lạnh.
Thời Cảnh bỗng nhiên có một dự cảm chẳng lành.
Giầy tiếp theo…
“Nghiêm! Nghỉ! Nghiêm! Chuẩn bị hít đất!”
Cùng với khẩu lệnh của ông Cát, Thời Cảnh… làm theo, đại não còn chưa kịp phản ứng trở lại thì động tác đã vào nhip
Mãi đến khi làm được 10 cái hít đất, anh ta mới tỉnh lại trong cơ ngơ ngác.
Hối hận đã muộn.
“Ngơ ra đó làm gì? Tiếp tục!” Ông Cát quát lên, nhóc con, muốn đấu với ta à?
Thời Cảnh: Mẹ nó đấy là ai trêu chọc ai hả…
Oan!
Oan hơn cả Đậu Nga!
“15, 16, 17… Nhóc con, đừng hòng gian lận, ta đã đến rồi, không làm xong 200 cái thì đừng hòng đứng dậy!”
“Ngài như thế được gọi là ngược đãi cấp dưới, phạt nhầm lính tốt!”
“Vậy sao? Dù sao mắt ta không tốt, không nhìn thấy.”
“…” Ông già thù dai!
Bên này, Thời Cảnh ngoan ngoãn chịu phạt; Bên kia, Lục Chinh và Đàm Hi nắm tay nhau, bước đi thong thả.
“Anh sao vậy? Không vui à?” Thấy anh không nói gì, Đàm Hi mím môi, bất giác hỏi.
“Không có.”
“… Lúc nãy có phải em quá ương ngạnh không? Nhỡ đâu ông cụ có mệnh hệ gì, vậy em…”
“Không đâu.”
“Hů?”
“Có thế trận nào mà ông cụ chưa nhìn thấy qua? Chỉ dựa vào một chút võ mồm của em, cùng lắm chỉ khiến ông ấy tức giận, sẽ nhanh chóng bình tĩnh lại thôi.”
Đàm Hi thở phào. “Lúc nãy… là lời thật lòng?” Giọng nói của anh đột nhiên thấp xuống, cứ như là lời nỉ non giữa người yêu với nhau.
“Lúc nãy? Câu nào?” Đàm Hi nghe mà ngơ ngác, hiển nhiên là chưa phản ứng lại kịp.
Lục Chinh khẽ động hầu hết, mắt khẽ lóe lên ánh sáng rồi chợt tắt: “Em nói… em thích?”
Còn nói, Lục Chinh không tốt chỗ nào chứ? Ngài không thích tôi thích, tóm lại không được phép bắt nạt anh ấy…
Đàm Hi nhớ ra lời nói hùng hồn của mình lúc nãy, không khỏi đỏ mặt.
Y hệt như tỏ tình…
Còn ở trước mặt lão Thủ trưởng nữa, chậc chậc, cô cũng không biết lấy cản đảm ở đầu ra nữa, dù sao cũng đã buột miệng nói ra rồi.
“Bây giờ mới biết xấu hổ?” Khuôn mặt anh xuất hiện sự vui sướng, “Muộn rồi.”
Đàm Hi tức giận đấm anh một cái, đôi mắt long lanh trừng to, “Không được cười!”
Sau đó lại bị anh ôm eo, thuận thế kéo vào lòng, rồi kìm chặt cánh tay của cô, “Em được quyền nói mà lại không cho anh cười?”
Đàm Hi bĩu môi, “Vậy lần sau em không nói nữa là được rồi… ưm…”
Cánh mối dán chặt, nụ hôn của anh bá đạo, cuồng nhiệt, nóng bỏng như lửa.
Trong lúc quấn quýt, Đàm Hi nghe thấy tiếng nỉ non nhẹ nhàng của anh, như lông vũ khều nhẹ qua tim, run rẩy không thôi.
Anh nói: “Anh thích sự yêu thích của em…”
Vành mắt Đàm Hi cay cay, lè lưỡi ra liếm cánh môi của anh, bắt đầu đáp trả.
Cánh tay ôm trên eo siết chặt, mang theo vài phần kiềm chế và chịu đựng, nhưng lại nhịn không được chìm sâu vào trong, không thể thoát ra được.
“Khụ!”
Đột nhiên, một tiếng ho mạnh phá vỡ bầu không khí nóng bỏng của hai người.
Đàm Hi nhìn theo, bèn nhìn thấy chín đôi mắt vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ đang nhìn cô… và Lục Chinh.
Hứa Trạch có vẻ mặt khiếp sợ.
Tạ Từ nhìn vào vẫn còn bình tĩnh, chỉ là đôi tròng mắt lại không di chuyển nữa, cứ như bị thứ gì đó cố định lại, trông hơi ngốc nghếch.
Từ Dương nói ba tiếng “Fuck fuck fuck!” liên tiếp, bỗng cảm thấy cả thế giới này đều trở thành ảo ảnh.
Chị Đàm và huấn luyện viên Lục?
Hai người quen nhau khi nào vậy?
Sao cậu ta không nghe thấy một chút thông tin gì?
Nếu không phải bắt gặp được cảnh vừa nãy, đánh chết cậu ta cũng không tin hai người này có thể đến với nhau.
Thẩm Hàn cũng giật mình không ít, sau đó lại lộ ra biểu cảm hiểu rõ.
Tiểu Ma Vương như Đàm Hi, chỉ sợ chỉ có Đại Ma Vương như Lôi Thần mới có thể hàng phục được thối.
Một người ngông nghênh, một người trầm ổn.
Một động, một tĩnh.
Một căng, một lỏng.
Bỏ qua khoảng cách về tuổi tác, hai người có thể xem là “xứng đôi”!
Còn về Hàn Sóc, An An và Nhiễm Dao thì đã không còn thấy lạ nữa.
Bình thường khi Đàm Hi gọi điện thoại trêu đùa trong ký túc xá, cũng không kiêng kỵ gì họ, nội dung táo bạo hơn hôn môi cũng chẳng phải không có.
Tóm lại, ăn nhiều thức ăn cho chó rồi, cũng sẽ có ngày thấy quen thôi.
Tiếng họ lúc nãy là của Hàn Sóc cố ý tạo ra, giữa ban ngày ban mặt hôn nhau như thế, lại còn là hôn lưỡi ướt át, thật sự ổn chứ?
Nếu cô không lên tiếng nhắc nhở, hai người này còn không biết bản thân đã trở thành quốc bảo bị vây xem.
Nói không chừng lại sẽ diễn cảnh gì đó nóng bỏng hơn…
“À gì nhỉ… Hai người chú ý ảnh hưởng nhé, bọn tớ đi trước đi đây!” Dứt lời, Hàn Sóc dẫn An An và Nhiễm Dao bỏ chạy.
Không thấy mặt huấn luyện viên Lục đen như đít nồi rồi sao?
Lúc này không chạy, còn đợi đến khi nào nữa?
...