Chương 1092: Chỉ có thể giúp được đến đây thôi


...

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngoài ra, còn có một mặt khác cần phải suy nghĩ.

Nếu cố Trương đã có thể tìm được đến cô, vậy cũng có thể tìm được người khác. Đàm Hi chỉ có thể tạm thời đồng ý, ổn định lại người đã rồi nói sau, dù sao Từ Lan cũng vẫn còn là nhân viên của Thịnh Dụ.

Không ngờ rằng ngày hôm sau cô đã nhận được cuộc điện thoại của Trương Nham, lôi kéo đủ đường, toàn bộ đều là những đề tài đau đầu không liên quan.

“Trương Tổng có chuyện gì thì nói đi, tôi rất bận”

“… Phiển có để ý một chút đến Từ Lan. Cô ấy tính tình cao ngạo, rất dễ đắc tội người khác”

Lúc đó Đàm Hi đã thấy nhức đầu rồi,1hai người này một người gọi đến bảo cô xử lý Từ Lan, một người lại bảo cô chăm sóc cô ta, như vậy phải làm sao chứ!?

Trương Nham thấy cô không muốn đồng ý, nên ngay cả Lục Chinh cũng lôi ra luôn.

Cứ như thế, Đàm Hi trở thành nhân bánh bích quy, hay nói cách khác, là gián điệp hai mang.

Thời gian quay trở lại hiện tại, sau khi Đàm Hi nêu rõ thiệt hơn, Trương Nham bắt đầu rơi vào trầm mặc.

Một lúc lâu sau, “Làm cố nhọc lòng rồi.”

Đàm Hi nhếch miệng, cười châm chọc, nhưng giọng nói lại vô cùng bình ổn, thông qua sóng điện không dây truyển vào lỗ tai lại có cảm giác lạnh lẽo đến khó tả: “Chuyện nhỏ8thôi mà, Trương Tổng khách sáo rồi”

Cuộc trò chuyện kết thúc, vụ mua bán giữa Đàm Hi và hai người nhà này cũng đến đây là dừng lại.

Lại nói đến Từ Lan nhịn một bụng tức giận xông ra thang máy, thấy cánh cửa hợp kim lạnh lẽo sáng đến chói mắt phản chiếu gương mặt nhăn nhó đến xấu xí của cô ta thì trong mắt đột nhiên trào lên sự hoang mang khó tả.

Tại sao mọi việc đột nhiên lại biến thành như vậy?

Giáng chức, từ chức… Sự cố gắng suốt bao năm qua của cô ta là gì chứ?

Là một trò đùa hay sao?

Tinh!

Cửa thang máy mở ra, đập vào mắt là văn phòng ồn ào huyên náo, nhân viên làm những việc vặt vãnh2không đáng kể, vênh váo, lắm mồm, cay nghiệt, tham món lợi nhỏ…

Nhìn lại những đồng nghiệp đó, cô ta không thể tưởng tượng ra nổi nếu mình làm việc trong môi trường này sẽ như thế nào.

Từ chức cũng được, xả hết được cơn giận này nên Từ Lan bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn.

Trở về chỗ ngồi, mở máy tính lên, mười đầu ngón tay gõ như bay trên bàn phím, chưa đầy mười phút sau, một bản “Đơn xin nghỉ việc” mới đã ra lò.

May mà chiếc thùng giấy cô mang từ bộ phận nhân sự sang còn chưa gỡ ra, bây giờ cũng không cần phải sắp lại nữa, lấy đơn xin nghỉ việc, ôm đồ đạc của mình xong, cô ta sải bước rời4đi.

“Ái chà, giám đốc Từ đi đâu thế này?” Một phụ nữ trung niên cười xán lạn, sự châm chọc hiện lên trong đôi mắt không hề che giấu.

“Tránh ra”

“Nổi nóng à? Gọi cô một tiếng giám đốc Từ nền cô tưởng mình vẫn còn là giám đốc thật đấy à? Hừ! Bây giờ cô đã giống như mọi người, đều là nhân viên bình thường cả rồi, còn tưởng mình ngồi trong văn phòng thảnh thơi uống cà phê hả?”

“Tôi nói, tránh ra.” Giọng Từ Lan rất lạnh lẽo, ánh mắt như đóng băng, nhưng cái cằm hơi nghểnh lên vẫn thể hiện sự kiêu ngạo vốn có.

Cô ta đã sa sút, nhưng có một số thứ đã ngấm vào trong xương cốt rồi.

“Ra vẻ cái gì? Cô… đừng quá hống hách!”

“Ha” Cười xùy một tiếng, bờ môi đỏ mọng như máu của người phụ nữ giống như một đóa hồng đầy gai sắc nhọn, “Tôi đã từ chức rồi, kẻ chân đất không sợ người mang giày, cô có chắc chắn muốn chặn đường tôi không?”

Người phụ nữ trung niên kia bị sát khí trong mắt Từ Lan khiến cho sợ hãi, mí mắt cô ta nhảy điên cuồng, không tình nguyện nghiêng người dịch sang một bên, nhưng mắt vẫn hếch lên nhìn về phía có người, có lẽ bị mất mặt cho nên nhìn theo bóng lưng đi xa dần của Tử Lan chửi mắng mấy câu.

Nộp đơn xin nghỉ việc xong, Từ Lan ôm một thùng giấy đứng trước cửa lớn Thịnh Dụ, nhìn những nam thanh nữ tú vội vã bước đi gần đó, rồi lại nhìn dòng xe cộ qua lại tấp nập phía xa xăm.

Mặt trời vẫn còn phía chân trời.

Trên mặt phất qua một luồng gió nhẹ, mơ hồ mang theo hương hoa, “Mùa xuân đến rồi…”

Tâm trạng khó chịu đột nhiên chuyển biến tốt như có kỳ tích, tương lai dường như không hề quá mức gian nan như cô ta tưởng.

Đột nhiên, điện thoại đổ chuông.

Cô ta đặt thùng giấy xuống chân, nhìn lên màn hình, rất nhanh sau đó đã hiện lên sự chán ghét.

Tắt máy.

Chưa đầy mấy giây sau, lại đổ chuông tiếp.

“Trương Nham, anh bị thần kinh à?! Tôi còn phải nói bao nhiêu lần nữa hả? Đừng làm phiền tôi nữa! Đừng gọi điện cho tôi nữa!”

“Lan Lan…”

“Cấm mồm! Đừng có gọi nữa! Nghe đã thấy kinh tởm!”

“Em từ chức rồi đúng không?” Giọng người đàn ông mang theo sự áy náy nặng nề, và sự thỏa hiệp không biết phải làm sao.

Từ Lan ngửa đầu lên nhìn trời, cố nén lại những giọt nước mắt: “Đúng, tôi từ chức rồi” Giọng nói rất nhẹ, dường như thực sự cố không sao hết vậy.

Trương Nham cắn răng, trái tim đau nhói. Người bên gối năm năm liền, sao anh ta không nghe ra được nỗi bị thương từ trong lời nói của người phụ nữ ấy chứ?

Ban đầu, Từ Lan chịu theo anh ta, có lẽ chỉ có ba phần là vì tình, bảy phần còn lại là vì có được cơ hội thăng tiến.

Cô là một người phụ nữ không có cảm giác an toàn, thứ duy nhất có thể khiến cô yên tâm là sự nghiệp và tiền bạc.

Trương Nham không thể cho cô được một cuộc hôn nhân, xuất phát từ tâm lý muốn bù đắp, chỉ có thể âm thầm hết lần này đến lần khác tạo ra cơ hội thăng tiến cho cô, mỗi khi nhìn thấy cô cười, tâm trạng anh ta không khỏi cũng thấy thoải mái hơn.

Từ Lan có thứ ma lực có thể khiến người khác móc hết cả ruột gan ra cho cô.

“Anh ở thủ đô có một công ty đầu tư, em giúp anh quản lý nó được không?”

“Không cần. Chúng ta đã cắt đứt rồi, Trương Tổng nên dứt khoát thì hơn.”

“Lan Lan, em cứ nhất định phải nói những lời cay nghiệt như vậy sao?”

“Ha? Nếu không thì tôi còn có thể nói được gì nữa? Đồng ý với anh, sau đó cảm tạ anh, tốt nhất là bay đến châu Úc ngủ với anh một lần à? Trương Nham, đừng có ép người quá đáng”

“Từ Lan! Em đừng có không biết tốt xấu!”

“Đừng gào lên nữa! Cẩn thận không vợ anh nghe thấy rồi lại đến tìm tôi gây chuyện. Sao nào, còn chê tôi bị anh hại chưa đủ thảm sao?”

Đầu dây bên kia bỗng mềm xuống, “Anh biết trong lòng em có oán hận, nhưng hôm đó thực sự là anh không cố

“Không phải là cố ý? Bốn chữ này có thể đến được mạng sống của con tôi không?”

“… Anh xin lỗi.”

“Trương Nham, đến đây thôi, tôi ngu cho nên mới đi làm kẻ thứ ba, ông trời không muốn nhìn nữa cho nên bắt tôi phải gặp báo ứng. Mạng sống của con tôi là để tôi đền bù lại tội nghiệt. Từ nay về sau chúng ta coi nhau như người xa lạ. Anh ở châu Úc sống cuộc sống mới của anh, tôi cũng sẽ có nơi có chốn của tôi.”

“Nơi chốn? Em có ý gì?! Đừng có mạnh miệng, những người khác không ai đáp ứng được em đâu! Em là một người phụ nữ dâm đãng!”

“Xây! Vậy thì phải xin lỗi thật rồi, Đổng sự Hoàng thể lực rất khá, tôi ngủ với anh ta rất vui vẻ”

“Từ Lan, đổ gái điếm thối tha…”

Không thèm nghe những lời nói ác độc chói tại đó nữa, người phụ nữ đơn phương kết thúc cuộc trò chuyện, trong đầu một lúc sau lại lướt qua ánh mắt thâm tình không đổi thay của Trương Nham, lúc khác lại lóe lên sắc mặt giả dối giảo hoạt của Hoàng Quang Đạt.

“Ha…” Từ Lan không khỏi nhếch mép khinh thường.

Cô ta toàn quen với những loại đàn ông gì thế này?!

Toàn là lũ rác rưởi, kẻ này còn đáng ghê tởm hơn kẻ kia, may mà cô ta không dính vào quá sâu, khi nhổ ra cũng không đến mức quá khó khăn.

Mất đàn ông rồi, vẫn có thể đi cua tiếp.

Mất công việc rồi, vẫn có thể đi tìm tiếp được.

Khi cô ta còn chưa đi đến bước đường cùng, đương nhiên cũng không có gì phải tuyệt vọng hết.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

“Mẹ kiếp, có phiền hay không…”.

“Cô Từ, đây là tổng bộ Tập đoàn CK tại Zurich” Giọng tiếng Anh tiêu chuẩn, lưu loát êm tai.

Từ Lan tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác, “Cô, nói lại lần nữa được không?” Hơi ngưng lại một lúc, cô ta mới phản ứng lại là mình dùng tiếng Trung, liền vội vã chuyển thành tiếng Anh.

“Đây là tổng bộ Tập đoàn CK tại Zurich, tôi là Vivian, thư ký cá nhân của Đàm Tổng. Không biết cô Từ có hứng thú đến Zurich làm việc không? Đương nhiên, có lẽ đây sẽ là một công việc rất mệt mỏi, cũng rất cô đơn”

Từ Lan nín thở, trái tim nhảy nhót loạn lên trong lồng ngực, nhưng vẫn cố gắng để bản thân trấn tĩnh: “Xin hỏi, vị trí giành cho tôi là gì?”

“Nhân viên văn phòng, sẽ có cơ chế thi khảo hạch theo mỗi quý, chỉ cần qua được thì sẽ có cơ hội thăng tiến. Cô Từ có thể từ từ suy nghĩ, ba ngày sau cho tôi câu trả lời”

“Không cần ba ngày” Đôi mắt Từ Lan dường như chưa bao giờ sáng lấp lánh đến thế, giống như hai đốm lửa đang nhảy nhót reo vui, “Tôi đồng ý

“Welcome!”

Đàm Hi nhận được điện thoại của Vivian, “… Được, tôi biết rồi, cứ làm việc theo trình tự bình thường, tôi chỉ cho cô ta một cơ hội, có trèo lên được hay không phải xem bản thân cô ta thế nào?

“Tôi hiểu rồi.”

Đàm Hi nghịch điện thoại, cong môi lên. Cô cũng chỉ có thể giúp cô ta được tới đây thôi. Có “sự kiện Lý Toa” trước đó, sa thải đi một quản lý HR có thâm niên dày dạn kinh nghiệm, ngay cả Đổng sự Hoàng cũng bị vả mặt, hình tượng nghiêm nghị cứng rắn của Đàm Hi cũng được tạo dựng nên từ lúc đó.

Nữ ma đầu quả không hổ là nữ ma đầu.

Tiếp theo sau đó, phòng nhân sự công khai cơ chế khảo hạch các vị trí, đồng thời bắt đầu thực thi từ đây.

Cảm thấy quá nhiều quy củ, luật lệ hà khắc ư?

Đáp án là đương nhiên.

Nhưng cùng với đó thì chính là sự công bằng.

Hai phe không còn bận rộn đấu đá nhau, đánh qua đánh lại nữa, mà vô cùng ăn ý dồn toàn bộ tâm sức vào công việc.

Không muốn bị đè ép, được thôi, vậy thì dựa vào thực lực để nói chuyện đi. Chỉ trong chưa đầy một tháng, Đàm Hi đã có thể nhìn thấy rõ ràng diện mạo tinh thần như đổi khác của toàn bộ nhân viên trẻ trong công ty.

...