...
Tống Thanh đương nhiên biết chuyện không đơn giản như vậy. Chu Hàng của ngày hôm nay và người mà anh Cả miêu tả khác nhau một trời một vực. Già mà cường tráng, oai phong uy nghiêm. Thật sự không thể nào hình dung người đó với hình ảnh loại tiểu nhân gian trá đó được.
Điều “ngoài ý muốn” không nên xảy ra, chắc hẳn đã xảy ra rồi.
“Sau khi ba chuyển về thủ đô, Chu Hàng vẫn ở Trùng Khánh. Theo lý mà nói thì hai người không có cơ hội đụng mặt nữa mới phải. Không ngờ, họ Chu lại chuyển mình trở thành con rể của Vương Gia.”
“Vương Gia? Vương Gia ở thủ đô á?”
Tống Tử gật đầu.
“Xuất thân của Chu Hàng sao có thể lọt vào mắt Vương Gia được?” Không phải Tống Thanh xem trọng gia thế, mà cửa Vương Gia quả thật quá cao đi. Nếu nói Tống Gia là phái ôn hòa gần gũi với dân thường, thì Vương Gia là phái cứng rắn cao ngạo. Mượn một câu của đồng chí tiểu Bạch: “Cái lỗ đít cũng sắp vểnh lên tận trời rồi, lúc nào cũng có thể sánh vai với mặt trời.”
“Chuyện này nói ra lại là câu chuyện dài không sao kể hết, đơn giản mà nói là anh hùng Chu Hàng lọt vào mắt của cô Cả Vương Gia.”
“Cô Cả Vương đó sao?”
“Vương Mẫn. Uhm… cũng chính là cấp trên hiện tại của em.”
Tống Thanh hít một hơi sâu.
“Sao lại như vậy chứ?”
“Em cũng theo ông ta được nửa năm rồi, sao vậy, chủ nhiệm Vương không nói em biết sao?”
Tống Thanh trầm ngâm, hồi sau mới lẩm bẩm lên tiếng: “Chẳng trách bà ấy không nói gì đến tình trạng gia đình, cho dù có người hỏi cũng không hé lời nào, đây chính là đang… phòng em sao?”
Tống Tử Văn cho cô một ánh mắt khẳng định.
Thật ra, từ nửa năm trước khi Tống Thanh được điều đến bộ phận trinh thám, người trong nhà đã biết rồi, chỉ là mãi không nói cô nghe thôi.
“Mọi người đều che giấu em?!”
“Không phải giấu, chỉ là bọn anh cảm thấy không cần thiết cho em biết.”
“Không cần thiết?!” Giọng Tống Thanh cao vút lên.
“Được rồi, cho dù em có biết, thì em tính làm gì? Tỏ thái độ với bà ta, hay giở trò sau lưng?”
…
“Em xem, dù em có biết, cũng không làm được gì, vô duyên vô cớ thêm phiền cho bản thân, tạo sao phải vậy chứ? Hơn nữa, bọn anh đều không hy vọng em có tâm trạng bất mãn hay căm thù với cấp trên.”
“Vậy mọi người cũng không được giấu em chứ! Xem em là gì chứ? Đồ sứ dễ vỡ, hay người bùn dễ bóp nắn?”
Mắt Tống Tử Văn lộ vẻ hết cách, đứa em gái ngốc này nào biết rằng, cả nhà đều chỉ muốn bảo vệ trái tim không bị quyền thế và lợi ích vấy bẩn này của cô mà thôi.
“Là quyết định của ba và mẹ con, không thể trách anh con.” Ba Tống nhịn không được nói thay con trai.
Tống Thanh bĩu môi, “Con đâu có trách anh…”
“Thậm chí chúng ta còn điều tra qua, việc con bị điều tới dưới tay Vương Mẫn là do tình cờ hay có người làm. Sự thật chứng minh, chẳng qua là do tình cờ thôi, vì vậy càng không cần nói con biết.”
“Bảo sao lúc đầu Vương Mẫn đối với con còn được, sau đó đột nhiên xa lánh đi. Vụ án lần trước, bà ta bỏ qua con, đem theo đồng nghiệp khác làm, xem ra là cố ý!”
“Anh nghĩ, bà ta đã biết chuyện của Chu Hàng và ba rồi.”
“Hơ, ba đã nói Chu Hàng là người quản hành chính, tuy ngồi ở cấp tỉnh, nhưng một lão già không có chút kinh nghiệm tư pháp sao có thể thành người phụ trách tiểu đội được, thì ra là do có Vương Mẫn nhúng tay.”
“Không, một mình Vương Mẫn không đủ quyền lực lớn vậy.” Tống Tử Văn lắc đầu.
“Không sai, việc này có người trong Vương Gia nhúng tay vào.”
“Ba cảm thấy là ai?”
“Ông cụ nhà đó không hồ đồ đến thế, người có chút tuổi tác thì phải biết việc này liên lụy đến Bàng gia, tuyệt đối không thể nào hành động thiếu suy nghĩ vậy được, vì vậy, người này chắc là kẻ liều lĩnh!”
Tống Tử Văn trầm ngâm, ánh mắt hơi trầm xuống: “Con thì lại nghĩ ra một người, Vương Hoành.”
“Lớp trẻ nhất của Vuơng Gia, hơ hơ…” Tống Vũ cười lên, “Đúng là không đơn giản.” là muốn nhắm vào đầu Lục Chinh đây mà.
“Nhưng anh ta làm vậy có mục đích gì?” Tống Thanh cau mày, “Vốn dĩ lần này thành lập tiểu đội điều tra là vì chuyện tham ô hối lộ của mấy quan địa phương, không trực tiếp liên quan đến Lục Chinh. Nếu họ thật sự muốn nhắm tới Bàng Gia và Tống Gia, vậy… chẳng phải có hơi quanh co sao?”
Ba Tống mở nắp cốc ra, uống ngụm trà nóng, “Giả nghĩ thành thật, thật cũng là giả. Không làm ra có, có rồi lại không.”
“Không sai, đối phương không muốn chúng ta phát hiện, cố ý dùng phương thức này để che mắt, chỉ cần tiếp tục tìm hiểu điều tra, chắc chắn sẽ tìm được cái gọi là “chứng cứ” nhắm đến A Chinh, song song đó cũng lột cả lớp da nhà họ Bàng và Tống.” Ánh mắt Tổng Tử Văn sắc lạnh, thần sắc không vui, có người thật sự to gan đến vậy!
Tống Thanh còn một điểm nghĩ không ra, “Nếu đã vậy, tại sao còn đưa con vào tiểu đội làm gì?”
Ba Tống đậy nắp ly trà lại.
Tống Tử Văn cười nhưng không nói gì.
Được rồi, cô biết rồi, tiếng tăm “Đại công vô tư” của cô nghĩ đến thôi mọi người đều biết cả, đối phương lợi dụng điểm này của cô để bày trận.
“Ba, vậy tiếp theo con phải làm sao?”
“Cái nên làm thì phải làm thôi, con không biết gì cả, mọi thứ như cũ, hiểu chưa?”
“Dạ.”
Ba Tống: “Gọi điện nói sự tình cho A Chinh, hỏi nó xem có ý kiến gì không.”
***
“… Được, tôi biết rồi.” Lục Chinh kết thúc cuộc gọi, để điện thoại lên tủ đầu giường.
Đàm Hi còn đang ngủ, người nằm nghiêng, cái miệng nhỏ hơi mở. Người đàn ông tránh ánh mắt đi, nếu nhìn nữa thì anh sẽ lại mất kiểm soát.
Bóp nhẹ giữa hai mày, Lục Chinh ngồi bên mép giường, ánh mắt hướng nhìn về lọn tóc đan trong ngón tay.
Cô bé này tướng ngủ không đẹp, lăn qua lăn lại không nói, còn hay xít lại gần chỗ nóng, gần như cả đêm đều nằm trọn trong lòng anh. Là người đàn ông, Lục Chinh đương nhiên vô cùng hưởng thụ cảnh người thương nằm trong lòng rồi, nhưng cô ấy không an phận, cựa quậy đến nỗi anh nóng ran, suýt bị nội thương.
Thấy được, sờ được nhưng không ăn được, cũng chỉ mình anh mới nhịn nổi. Đổi người khác xem? Chỉ sợ đến xương cũng không còn!
Đương nhiên, có Lục Chinh, làm gì có cửa cho người khác, vì vậy phải tiếp tục nhịn thôi.
Đàm Hi mơ, trong mơ có một chiếc giường lớn, trên giường Lục Chinh đang nằm, hai chân banh ra, hai tay bị còng trên đầu giường, mặt đau khổ nhưng cũng sung sướng. Cô đang quất chiếc roi may trong tay, một roi lại một roi, kêu lên vang dội.
“Gọi em là gì?”
“Đồ chó con.”
Tét, một roi.
“Gọi nữa.”
“Nghé con.”
Tét, lại một roi.
“Tiếp tục.”
Đàm Hi đang dựng lỗ tay nghe anh mở miệng, đột nhiên một cây búa to từ trên trời rơi xuống đập vào đầu cô đến hoa cả mắt.
Đau!
Sau đó, không có sau đó nữa, bởi vì cô đã mở mắt… Tỉnh rồi!
“Chậc, làm gì đó? Buông tay!”
“Đau?”
Đàm Hi trợn mắt, “Em kéo tóc anh xem thử xem?” Bảo sao trong mơ có búa bổ đầu, thì ra là do người này làm.
“Bị rối rồi.”
“Vì vậy?”
“Kéo ra.”
“Không cần lên công ty sao?” Đàm Hi nhìn đồng hồ, sắp 10 giờ rồi.
“Sáng nay, có người bám lấy anh không thèm buông tay.”
Đôi mắt Đàm Hi lướt qua, thật sự không can đảm hỏi người đó là ai.
Lục Chính thấy nụ cười gượng gạo, dáng vẻ lung túng của cô, tâm trạng liền tốt hẳn ra, “Ngủ lâu vậy nên dậy thôi.” Không dám tiếp tục nói nữa, Nhị gia quả quyết đổi đề tài.
Đàm Hi trong chăn cuộn mình thành một bé tằm, lắc đầu: “Em ngủ tiếp, buồn ngủ…”
“Hôm nay cùng em đi dạo phố.”
“Hửm?” Hai mắt Đàm Hi phát sáng, “Anh nói gì?”
Lục Chinh kiên nhẫn nói lại thêm một lần nữa.
“Sau đột nhiên muốn dạo phố vậy?” Còn chủ động đề nghị nữa, có gì mờ ám đây.
“Năm mới không phải nên đi mua đồ sao?”
Bốn mươi phút sao, một nam một nữ nắm tay đi xuống lầu.
Trước tiên đến nhà xe lấy xe, sau đó phóng xe thẳng đến khu trung tâm thành phố.
Còn không đến một tuần nữa là Giao thừa, trên phố giăng đèn kết hoa, đã tràn ngập hương vị Tết.
Lúc xuống xe, gió thổi vào trong, Đàm Hi lạnh run lên một cái.
Lục Chinh kéo chiếc khăn trên cổ mình xuống. Đàm Hi nắm lấy tay anh, “Làm gì vậy?”
Người đàn ông không nói gì, sau khi kéo khăn xuống liền quăng cho cô, “Quấn vào.”
“… Ừa.”
Trước lúc ra cửa, Đàm Hi không tìm thấy khăn quàng cổ của cô, nghĩ là mặc áo lông cổ cao cũng không có vấn đề gì. Giờ thì nếm đủ.
Lục Chinh mở khóa dây an toàn, đẩy cửa xuống. Đàm Hi ngồi bên trong cũng cảm thấy lạnh run cầm cập, huống chi là anh đang đứng giữa trời gió lạnh thế chứ? Sống lưng của người đàn ông ưỡn thẳng tắp, thậm chí ngay cả động tác rút cổ cũng không có, hai tay bỏ vào trong túi, tựa như du xuân tháng ba vậy.
“Ngớ ra làm gì?”
“Dạ.” Đàm Hi quấn khăn choàng cổ xong, chân vừa bước xuống thì anh đã ôm vào trong lòng, phút chốc như dựa vào lò lửa hình người, toàn thân ấm áp hẳn cả.
“Anh không lạnh sao?” Hai người đi tháng máy lên tầng 3, đột nhiên Đàm Hi hỏi.
“Không lạnh.”
“Da dày thật…” Cô nhỏ tiếng lầu bầu.
“Đừng tưởng anh không nghe thấy em nói gì.” Cảnh cáo nhẹ nhàng.
Đàm Hi giật lông mày, “Vậy em nói gì vậy?”
“Nhóc con lại muốn bị thu phục sao?”
Ôm ngực lùi về sau: “Nơi công cộng, chớ làm loạn.”
Lục Chinh khẽ cười đầy hàm ý.
Đừng nói chứ, dáng vẻ đàn ông như vậy rất hấp dẫn người khác
Lúc ra khỏi thang máy, Lục Chinh đưa cô vào thẳng cửa hàng, “Mua khăn quàng cổ đã.”
“Không lấy màu hồng đâu.” Đàm Hi nói trước.
“Em tự chọn.”
Sau cùng, cô chọn được một chiếc khăn nhung đỏ.
Đàm Hi soi gương chỉnh lại, quay ra thấy anh cười, mắt cong lên: “Đẹp không?”
Màu đỏ tươi, sáng ngời nhưng không nhức mắt, rất hợp với làn da trắng của cô gái.
Lục Chinh gật đầu, “Đẹp.”
“Vậy lấy cái này.” Vừa hay phối với áo choàng dài màu đen của cô rất hợp.
“Thưa cô, loại khăn quàng này có mẫu tình nhân, có muốn xem không ạ?” Nhân viên bán hàng nói, nụ cười ngọt ngào.
“Chiếc này sao?” Đàm Hi chỉ vào ma nơ căng sau lưng.
“Đúng vậy.” Cô bán hàng tháo xuống đưa cho cô, sau đó mỉm cười đi xa ra. Ánh mắt vừa đầy tình ý vừa có chút cười nhạo.
Nếu người khác cũng đã biết ý rồi, sao cô lại bỏ qua cơ hội tốt này chứ?
Đàm Hi cầm khăng quàn, đi đến trước mặt Lục Chinh, mặt anh tỏ vẻ chê bai.
Đàm Hi: “Cúi xuống.”
Lục Chinh: “Không lấy màu đỏ.”
Đàm Hi: “Em thấy màu đỏ đẹp mà.”
Lục Chinh: “Anh cảm thấy không đẹp.”
Đàm Hi: “Em cảm thấy đẹp là được, còn ý kiến của anh, không đáng tiếp nhận.”
Lục Chinh: “…”
Đôi mắt người đàn ông thoáng qua vẻ bất lực, dưới ánh mắt uy nghiêm của cô nàng nào đấy, anh cúi đầu xuống.
Đàm Hi được một phút chốc làm tổng tài bá đạo cảm thấy rất thích thú, sung sướng, tinh thần lâng lâng.
Nhón chân, tự tay quang khăn vào cổ của anh, Đàm Hi lùi ra sau, vuốt cằm một lúc, lại tiếp tục chỉnh sửa lại, “Xong rồi!”
...