Chương 987: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (248)


...

Sau khi hôn xong, người đàn ông buông vai cô ra rồi đi thẳng.

Phong Lăng đứng đờ trước cửa một lúc lâu, khuôn mặt nóng bừng lên, sau đó nhìn cánh cửa phòng đã đóng lại trước mặt, một mình ngây người ở trước cửa mất một lúc mới hoàn hồn lại.

Tại sao mới ở đây vài ngày thôi mà cô lại hơi có cảm như cặp vợ chồng già thế này?

Nhưng cô lại rất chờ mong anh có thể trở về sớm một chút...

...

Nhà họ Lệ.

Mấy ông cụ đang ngồi cùng với nhau.

"Nam Hành vẫn chưa về sao?"

"Sắp rồi, hôm nay sẽ về."

"Cũng nên chuẩn bị xử lý chuyện với nhà họ Phong rồi. Lần trước, chuyện xảy ra ở bên quân đội, cũng may có nhà họ Phong đồng thời ra mặt, quân đội mới không dám hung hăng quá. Tôi thấy sớm muộn gì cũng phải tiến hành đám hỏi giữa hai nhà, trước đây không phải Nam Hành đã nói là đợi sau khi minh thọ* của con gái thứ hai nhà họ Phong tròn mười tám tuổi là có thể cưới sao. Bây giờ cũng đã qua mười tám tuổi từ lâu rồi, nếu thằng nhóc này không chịu cưới Phong Minh Châu mà cứ khăng khăng đi con đường này, vậy thì cho dù phải quỳ gối, thằng nhóc này cũng nhất định phải cưới di vật của người ta về. Làm người không thể không giữ lời hứa. Hơn nữa chuyện lần này nhà họ Phong cũng đã giúp chúng ta rất nhiều, chúng ta nợ người ta ân huệ, không thể tiếp tục kéo dài nữa."

(*) Minh thọ: Tiệc sinh nhật cho người đã mất.

"Đã nói chuyện với ông cụ Phong và bà cụ Phong chưa? Sau khi cưới di vật của cô con gái thứ hai nhà họ Phong về, trực tiếp đưa vào từ đường nhà họ Lệ, trông giữ ba năm. Sau ba năm thì không còn liên quan nữa, đến lúc đó Nam Hành có thể tùy ý nói chuyện cưới gả, nếu không, cũng không thể để nhà họ Lệ chúng ta không có người nối dõi như vậy chứ? Dù sao cũng nên cưới một cộ vợ bình thường."

"Nói rồi, nhà họ Phong cũng đã đồng ý. Họ chỉ muốn tìm một chốn đi về cho đứa bé đáng thương đó thôi. Nếu lúc trước Nam Hành đã đề nghị chuyện này thì thằng bé nhất định phải làm được. Trông giữ ba năm thì trông giữ ba năm. Sau ba năm, Nam Hành muốn cưới một cô vợ thế nào về cũng được. Trong ba năm này, trên danh nghĩa, thằng bé phải là cháu rể nhà họ Phong, đồng thời chuyện minh hôn* này cũng không được truyền ra ngoài, nhưng phải tuyên bố với bên ngoài là đã kết hôn. Không được nói với bất kỳ ai, cũng không được giải thích nguyên nhân, giữ gìn sự trong sạch và tôn nghiêm vì đứa bé đáng thương đã mất nhiều năm kia. Tôi cảm thấy yêu cầu này cũng không hề quá đáng.”

(*) Minh hôn: Kết hôn với người đã mất.

"Đúng thế, hơn nữa lần này trong chuyện sĩ quan chỉ huy bị giết, nhà họ Phong cũng đã giúp căn cứ XI rất nhiều, Nam Hành không có lý do gì để từ chối cả. Chúng ta cũng không có lý do gì để từ chối, cứ quyết định như vậy đi."

"Đợi Nam Hành về rồi tính."

...

Sắc trời dần tối. Một mình Phong Lăng nấu mỳ ở trong nhà bếp. Mấy ngày gần đây kỹ năng nấu mì của cô đã tăng lên không ít. Trước đây, cô đều nấu đến mức sắp nhừ mới biết chắc là chín, sau đó, cô còn phải gắp một sợi ra nếm thử mới có thể khẳng định đã chín hay chưa. Còn đến bây giờ, thật ra, cũng chỉ nhân lúc Lệ Nam Hành không ở đây mà tự nấu mấy lần mà thôi nhưng cô đã có thể dùng đũa gắp mỳ lên rồi cảm nhận là chín hay chưa.

Cô bỏ mấy đồ gia vị và sốt mua ở cửa hàng tiện lợi vào, mùi vị cũng khá tuyệt, sau đó bưng bát tới phòng khách ngồi, mở ti vi lên vừa xem vừa ăn.

Đến hơn bảy giờ, sau khi rửa bát xong, Phong Lăng lại vô cùng tự giác cầm lấy cây lau nhà đi quét dọn phòng và sàn nhà. Mặc dù ở đây cách vài ngày lại cố định có một dì tới dọn dẹp, thế nhưng cô cũng sẽ theo thói quen mà quét dọn một chút.

Di động ở trên ghế sofa đột nhiên vang lên, cô đi tới cầm điện thoại lên thì thấy Kiều Phỉ gọi tới, do dự một chút mới nhận cuộc gọi: "Anh Kiều?"

"Ra ngoài ngồi một lát không?" Giọng nói của Kiều Phỉ trầm thấp mà khàn khàn, nghe âm thanh bên cạnh thì hình như có tiếng xe.

Phong Lăng liếc nhìn đồng hồ: "Không phải đã nói rồi sao, sau khi rời căn cứ XI thì sau này cũng đừng nên gặp lại nữa. Tôi đã giúp anh một lần rồi. Anh Kiều, tôi nhớ rõ anh là người rất có chừng mực."

Bên kia im lặng một lúc rồi mới nói: "Tôi đang ở dưới khu chung cư của cô."

Phong Lăng kinh ngạc, xoay người đi tới trước cửa sổ sát đất, mở cửa sổ đi ra bên ngoài rồi nhìn xuống phía dưới, thấy ở bãi đỗ xe dưới lầu có rất nhiều xe. Khoảng cách mười tầng lầu không cao cũng không thấp, nhưng vừa vặn có thể nhìn thấy rõ chỗ bãi đỗ xe có một chiếc Bentley đang nhấp nháy đèn pha.

Sau khi nhìn thấy chiếc xe kia, cô nói: "Anh về đi, về công về tư chúng ta đều không nên gặp nhau. Anh Kiều, anh đừng nói với tôi là anh lại uống say rồi nhé."

"Ừm, đoán đúng rồi, tôi vừa mới uống chút rượu, ở trên xe cũng chuẩn bị một ít, có muốn xuống đây uống mấy chai với tôi không?"

"Anh cũng biết tửu lượng của tôi không tốt, muốn tìm người uống cùng cũng không nên tới tìm tôi."

"Tôi chỉ muốn tìm cô thôi."

"..." Phong Lăng không còn gì để nói: "Tôi cúp máy đây."

"Phong Lăng, tôi uống rượu rồi, không thể lái xe về được, đưa tôi về một lần nữa được không?"

Khóe miệng Phong Lăng khẽ giật: "Anh nghĩ tôi sẽ làm như lần trước sao?"

Kiều Phỉ ở bên kia khẽ cười: "Cô trở nên nhạy bén hơn rồi?"

Lệ Nam Hành nói anh ta rất gian xảo, bây giờ cô cũng phát hiện Kiều Phỉ quả thật rất nham hiểm. Anh ta còn không biết xấu hổ mà dùng những thủ đoạn theo đuổi con gái vô cùng tầm thường kia với cô, muốn bắt nạt một người không hiểu gì như cô phải không.

"Nếu anh không thể lái xe thì tôi gọi giúp anh một người lái hộ."

"Tôi chỉ muốn tìm cô uống rượu thôi, không muốn tìm người lái hộ."

Nghe giọng điệu này của Kiều Phỉ, Phong Lăng cũng cảm thấy có lẽ anh ta thật sự hơi say rồi.

Chẳng lẽ chuyện ở buổi tiệc trước đó vẫn chưa giải quyết xong sao? Vẫn bị ép hôn à? Hay là có chuyện gì khác?

Trái lại, Phong Lăng không hỏi nhiều, hơn nữa nếu như cảnh sát đã nhúng tay vào chuyện hôm đó, chẳng qua chỉ là mười mấy hai mươi tên phần tử xã hội đen mà thôi, cũng không có vấn đề gì lớn, không cần phải hỏi tình hình sau đó.

Hơn nữa có Kiều Phỉ ở đấy, chắc chắn cũng đã giải quyết xong xuôi rồi.

Vậy nên ngay cả hỏi cô cũng chẳng có gì để hỏi.

"Tôi ngủ rồi, anh Kiều tự lái xe về, chú ý an toàn."

Nói xong, cô cúp điện thoại rồi ấn tắt máy, xoay người trở về bên cửa sổ, ném di động lên ghế sofa.

Sau đó, Phong Lăng vận động một tiếng rồi đi tắm rửa, sau khi làm xong tất cả mọi việc, lúc chuẩn bị đi ngủ đã là hơn chín giờ tối.

Phong Lăng vào phòng, định kéo rèm cửa sổ lên, cửa sổ bên này vừa vặn cùng một hướng với ban công, cúi đầu là có thể thấy chiếc xe đỗ ở bãi đậu xe kia vẫn chưa đi.

Chỉ là đèn pha phía trước không tiếp tục nhấp nháy nữa, đậu ở đó một cách rất yên tĩnh.

Phong Lăng yên lặng nhìn một hồi rồi kéo rèm cửa sổ lên.

Sau khi nằm xuống, cô cũng lười đi lấy di động đã tắt máy trên ghế sofa, chỉ nhìn đèn treo phía trên, nhìn thật lâu, suy nghĩ một hồi rồi lại đứng dậy kéo rèm cửa sổ ra nhìn xuống phía dưới, xe vẫn đậu ở đó không đi.

Ở trong điện thoại cô đã giục anh ta về, cũng đã nói rất rõ ràng rồi mà Kiều Phỉ vẫn không nghe sao?

Lần trước rõ ràng đã nói rồi, sau này sẽ không gặp nhau thường xuyên nữa, chỉ giúp một lần mà thôi.

Người của căn cứ XI từ trước đến nay đều có sao nói vậy, tuyệt đối sẽ không nuốt lời.

Anh ta làm vậy là sao?

Phong Lăng đứng dậy mặc quần áo, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.

Sau khi xuống lầu thì đi về phía bãi đậu xe, trực tiếp đi tới bên cạnh chiếc xe Bentley kia. Ở gần đó không có đèn đóm gì cả, đèn đường trong khu chung cư và đèn trang trí khu công viên cách vị trí này cũng hơi xa, xung quanh tối đen như mực.

Cô tiến lên gõ một cái vào cửa sổ xe bên phía ghế lái.

...