...
"Đây là chỗ của anh, anh bảo tôi ở trong phòng thì tôi sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng, những căn phòng đóng cửa khác tôi chưa hề bước vào." Phong Lăng thành thật trả lời.
"... Cậu đúng là thực hiện bốn chữ ‘hiểu biết lễ nghĩa’ này rất triệt để. Không cần phải gò bó như thế, của tôi chính là của cậu, cứ xem tuỳ thích thăm thú tùy thích!"
Phong Lăng cố gắng không chú ý tới mấy chữ "của tôi chính là của cậu" này, cũng không tiếp tục nói về đề tài này nữa: "Tòa nhà này nằm ở phố nào? A K có biết chỗ này không? Tôi có thể nhờ anh ấy mang một ít đồ tới đây giúp được không?"
"Cậu ta biết."
"Vậy để chiều tôi gọi điện nhờ anh ấy mang hộ đồ tới.”
"Ừm."
Lệ Nam Hành biết cô muốn nhờ A K mang thứ gì tới, anh cũng không nhiều lời, càng không yêu cầu cô tiếp tục mặc như vậy, đi tới đi lui trong phòng mình.
Cho dù Phong Lăng không để ý tới khả năng có thể bị anh phát hiện bất cứ lúc nào thì anh cũng không chịu đựng nổi việc nhìn cô cứ đi qua đi lại trong tình trạng trống không, chỉ mặc bộ đồ ngủ bên ngoài ở trước mặt mình như vậy. Không phải ai cũng có thể chịu nổi cảm giác luôn tắm nước lạnh vào mỗi đêm thì mới có thể ngủ được.
Buổi chiều.
Sau khi nghe điện thoại, Lệ Nam Hành lại đi ra ngoài. Trong lúc đó, A K mang theo vali hành lý của Phong Lăng tới.
Người tới không chỉ có một mình A K mà có thể nói là toàn bộ người trong đội bắn tỉa, thế nhưng, tất cả đều đứng ngoài cửa nhìn vào bên trong, không ai dám vào đi vào.
Trông thấy mấy người bọn họ, thậm chí ngay cả Kiều Phỉ cũng tới, Phong Lăng vô cùng kinh ngạc: "Các anh...?"
A K cười hì hì: "Mấy ngày nay, ai cũng rất lo lắng cho sự an nguy của cậu. Dù sao hôm nay cũng là cuối tuần, có thể giảm bớt vài hạng mục huấn luyện trong căn cứ nên họ thấy tôi mang đồ đến cho cậu thì đi theo luôn. Lão đại đâu? Sao anh ấy lại không ở nhà? Không phải là anh ấy ném cậu một mình ở đây chứ? Vậy thì lão đại cũng vô tâm quá đấy, cậu vẫn đang bị thương mà!"
A K nói xong, tỏ vẻ khoa trương chỉ vào lớp vải trên đầu Phong Lăng, vừa quay đầu vừa nói với mấy người khác: "Nhìn xem, nhìn xem! Cũng đã mấy ngày rồi mà băng gạc trên đầu cậu ấy vẫn chưa được tháo xuống, các cậu có thể tưởng tượng được tình hình lúc đó nguy hiểm đến mức nào, vết thương của Phong Lăng khi ấy nặng cỡ nào rồi chứ!"
Ba thành viên còn lại trong đội bắn tỉa nghe A K kể lại với vẻ mặt nghiêm túc, liên tục gật đầu. Kiều Phỉ đứng ở phía sau nhìn Phong Lăng, vẻ đau lòng không che giấu được trong ánh mắt, sau đó cô lại nhìn Tiểu Hứa ở đằng sau đang sờ cằm như có điều suy nghĩ và A K đang gào to trước cửa.
Phong Lăng: "..."
"Nếu đã tới hết rồi thì vào trong trước đi." Phong Lăng đứng tránh khỏi cửa, bảo họ vào nhà.
Kết quả, mấy người gần như đồng thời lắc đầu: "Thôi đi! Chỗ của lão đại không phải là nơi mà người nào cũng có thể tùy tiện vào, chỉ ngoại trừ Phong Lăng cậu ra thôi."
"Đúng vậy, ngày đó, lúc cậu hôn mê, lão đại còn bế cậu lên, chúng tôi cũng không dám đi theo vào." A K gật mạnh.
Khóe miệng Phong Lăng giật giật: "Lúc đó tôi chẳng biết gì cả, sau khi tỉnh lại thì đúng là đã ở chỗ này rồi. Chuyện này đúng là phải cảm ơn lão đại đã chăm sóc cho tôi, nhưng các anh vào trong ngồi cũng không sao đâu, có gì thì đi vào rồi nói, nhiều người tụ tập trước cửa nhà như vậy cũng không hay."
Lúc này, Tam thò đầu vào, cẩn thận nhìn khung cảnh rộng rãi bên trong một chút, sau đó anh ta nhỏ giọng hỏi một câu: "Vào được thật hả? Lão đại đi vắng rồi sao? Liệu anh ấy có đuổi chúng tôi ra ngoài không?"
Phong Lăng: "Lão đại không có ở nhà."
A K vô cùng kinh ngạc: "Thật sự không ở nhà à?"
Anh ta còn tưởng rằng sau khi lão đại đưa Phong Lăng đến nơi này, không cho phép cô ra ngoài là vì lão đại muốn giấu Phong Lăng ở bên cạnh, tự mình chăm sóc chứ, thế mà anh ấy lại không ở nhà.
"Chắc là anh ấy ra ngoài xử lý công việc rồi, vốn dĩ ngày thường lão đại cũng không phải là người rảnh rỗi gì! Lần này, vì tôi gây họa, có lẽ anh ấy còn phải bận rộn một thời gian." Phong Lăng nói rồi xoay người đi vào: "Mọi người vào cả đi."
Xác định lão đại thật sự không ở nhà, những người đứng trước cửa nhanh chân đi thẳng vào trong. Mấy cậu trai trong đội bắn tỉa hoặc nằm úp sấp hoặc ngồi trên thảm, Tiểu Hứa và Kiều Phỉ ngồi vào một bên khác trên sofa. A K đặt vali hành lý của Phong Lăng ở trước cửa phòng ngủ, sau đó mới quay về tìm một chỗ ngồi xuống.
Không bao lâu sau, bọn họ lại đứng dậy đi loanh quanh, khi Phong Lăng nói bên trong có một căn phòng chứa các thiết bị thể dục thể hình, mọi người liền đi vào.
Tiểu Hứa cũng đứng dậy đánh giá chỗ này. Trước đây, biết Lệ lão đại ở tại nơi này nhưng anh ta không có cơ hội vào, lần này không ngờ nhờ phúc của Phong Lăng mà lại có thể tham quan chỗ ở riêng của lão đại.
Lúc Phong Lăng tới tủ lạnh tìm hoa quả, muốn gọt cho bọn họ ăn, Kiều Phỉ đi vào phòng bếp, thấy bóng lưng đang mặc bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình của cô, cũng nhìn ra được có lẽ bộ quần áo mà cô mặc là đồ của Lệ Nam Hành. Anh ta hỏi: "Vết thương trên đầu thế nào rồi?"
"Đỡ hơn nhiều rồi, mấy ngày nữa, sau khi vết thương ngoài da khép lại chắc tôi sẽ tới bệnh viện làm vài kiểm tra đơn giản. Mấy ngày nay, tôi nghỉ ngơi rất thoải mái, không nghiêm trọng như mọi người nghĩ đâu." Phong Lăng vừa gọt hoa quả vừa nói.
Làm sao có thể không nghiêm trọng được, mặc dù đoạn video trong camera giám sát không bị lan truyền trong căn cứ nhưng mấy người trong đội bắn tỉa đều đã xem qua. Khi thấy Phong Lăng suýt chút nữa bị tên mập chết bầm kia làm nhục, mọi người đã tức giận đến mức hận không thể quay ngược thời gian về ngày hôm đó, chạy tới quân khu quân đội Mĩ để mở một đường máu với Phong Lăng.
Nhất là khi Phong Lăng còn bị đập đầu vào tường, cuối cùng, nếu như không tiếp tục phản kháng thì e là Phong Lăng thật sự sẽ chết ở đó.
Kiều Phỉ đi tới, nhìn quần áo trên người cô: "Trong vali hành lý A K mang tới cho cô có lẽ có thứ mà cô muốn. Cô mặc như vậy đi tới đi lui trước mặt Lệ lão đại mà anh ta không phát hiện ra gì sao?"
Phong Lăng đang cầm dao hơi khựng lại, cô nhìn qua Kiều Phỉ, suy nghĩ một hồi mới nói: "Tôi và lão đại không ở chung một phòng, tắm rửa hoặc là những chuyện khác cũng đều tách riêng. Bình thường, ngoại trừ lúc ăn cơm ra thì những thời điểm khác cũng không tiếp xúc quá gần nhau, làm sao anh ấy có thể phát hiện được?"
Thật đúng là mấy năm nay cô ẩn nấp ở trong căn cứ quá thuận lợi, tưởng rằng chuyện gì cũng có thể che đậy một cách đơn giản như thế.
Mặc dù Lệ lão đại không nói rõ, nhưng hiển nhiên là anh đã sớm biết hoặc là vẫn luôn phỏng đoán, tóm lại không có khả năng không biết chút gì.
Kiều Phỉ thở dài, duỗi tay cầm lấy con dao trong tay Phong Lăng: "Không cần phải gọt trái cây, có gọt thì bọn họ cũng chẳng ăn đâu, cứ để đó đi. Mọi người tới thăm cô, không có suy nghĩ gì khác, cô không sao là tốt rồi."
Phong Lăng ừ một tiếng, lúc anh ta cầm lấy con dao thì cô lập tức thu tay về để không chạm phải tay của anh ta.
Kiều Phỉ liếc nhìn động tác nhanh chóng rút tay ra của Phong Lăng, anh ta lại nghĩ đến việc dường như cô không bài xích đối với chuyện ở chung một chỗ với Lệ lão đại thì đã sáng tỏ một số việc.
“Chăm tóc tốt để vết thương mau lành còn nhanh trở về căn cứ! Mấy tháng nữa, tôi sẽ rời khỏi căn cứ, đã đến thời điểm tôi nên về nhà rồi, sau này cơ hội gặp mặt cũng không nhiều." Kiều Phỉ nói khẽ.
Cứ cách một đoạn thời gian trong căn cứ thường sẽ có người rời đi bởi vì đã hết thời hạn ở trong căn cứ hoặc là trong nhà có việc không thể không đi trước, hay bị bên quân đội hoặc cảnh sát chọn trúng, phải đi ra bên ngoài công tác. Nói chung, xa cách cũng là chuyện hiển nhiên.
Nhưng Phong Lăng không ngờ Kiều Phỉ lại đi sớm như vậy.
...