Chương 1157: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (418)


...

Tam Bàn nhìn vào cánh cửa phòng đó một lúc, sau khi do dự một hồi, anh ta đi qua gõ cửa, không có ai trả lời, anh ta lại nhấc tay lên thử đẩy cánh cửa ra thì phát hiện cánh cửa không khóa.

Nhưng trong phòng quả thực không có ai.

Nhưng anh ta nhớ ban nãy, Lệ lão đại không ở bên ngoài, bây giờ cũng không phải lúc Lệ lão đại dẫn người đi tuần tra.

Cho nên lúc này, Lệ lão đại đi đâu mất tiêu rồi?

Vài giây sau, dường như Tam Bàn nghĩ ra điều gì đó, anh ta chợt ngoảnh mặt nhìn sang cánh cửa phòng luôn đóng im ỉm của Phong Lăng. Bỗng anh ta chợt lùi lại một bước, lo sốt vó, lập tức hắng giọng, sau đó nói một câu: “E hèm, ờ, tôi đi mượn sạc pin của người khác đây Phong Lăng, cô cứ bận việc đi nhé, không cần để ý đến tôi đâu. Tôi nhớ là loại điện thoại Lâm Thành dùng hình như cũng là loại này, tôi đi mượn cậu ấy đây!”

Dứt lời, Tam Bàn bỏ chạy trối chết.

Nghe thấy giọng điệu này của Tam Bàn là biết chắc anh ta đã đoán ra được điều gì đó rồi.

Phong Lăng dựa lên cánh cửa, liếc mắt nhìn lên bả vai của người đàn ông trước mặt, sau đó cô ngước mắt lên. Nhân lúc người bên ngoài đã bỏ đi, người đàn ông bỗng nhiên định cúi người xuống bế cô lên, ném xuống giường, ngay lúc hai chân vừa rời khỏi mặt đất, Phong Lăng lạnh lùng nói một câu: “Em chưa uống thuốc tránh thai.”

Tâm trạng vốn đang tức giận, kèm theo chút thô bạo khó chịu của người đàn ông lập tức đóng băng lại, anh đờ người, anh cúi xuống nhìn cô gái nhỏ vẫn đang mang vẻ mặt lạnh nhạt được anh bế trong lòng: “Cái gì?”

“Em nói là em chưa uống thuốc tránh thai!” Phong Lăng ngoảnh mặt sang nhìn anh, vì tư thế bị bế thế này, nên lúc cô ngoảnh mặt sang, gương mặt hai người gần sát nhau. Cô không tránh đi, mà nhìn anh một cách rất thản nhiên: “Em chưa uống.”

Ánh mắt của Phong Lăng thẳng thắn mà trong sáng, không hề có chút chột dạ nào. Cô cứ nhìn anh như thế, lúc người đàn ông cau mày lại, cô lại thêm một câu: “Hôm đó đúng là em đã nhờ cô Mặc đi mua thuốc tránh thai hộ, nhưng sau khi mua về rồi, cô ấy đã nói với em là uống loại thuốc này vào sẽ có hại cho cơ thể, bảo em suy nghĩ kỹ rồi hãy uống. Lúc đó em rất rối, có rất nhiều chuyện vẫn chưa suy xét rõ ràng nên đã cất thuốc vào trong ngăn kéo, đến buổi tối…”

Cô ngập ngừng một lúc, mới nói tiếp: “Em định đi tắm thì phát hiện đến tháng…”

Nghe thấy hai từ đến tháng, hàng lông mày cương nghị của Lệ Nam Hành nhíu lại, bà dì của cô cũng đến đúng lúc thật đấy.

“Em nhớ có lần người bạn bác sĩ của cô Văn đã nói, nếu quên uống thuốc sau khi làm chuyện đó xong nhưng mấy ngày sau đã đến tháng thì không cần phải lo lắng gì cả, bởi vì giai đoạn đó chắc chắn không thể mang thai. Hôm đó em vừa bị anh… gì gì đó xong là buổi tối đã đến tháng luôn, chứng tỏ chắc chắn sẽ không ‘trúng độc đắc’. Cho nên em mới quyết định không uống thuốc nữa, giờ thuốc vẫn nằm trong ngăn kéo ở phòng ngủ.” Cô vừa nói vừa nhìn anh: “Hôm nay là ngày thứ ba em bị, không tin thì anh thử kiểm tra mà xem.”

Nếu cô đã nói vậy thì đúng là thật rồi, chẳng có gì mà tin với không tin nữa cả.

Nhưng Lệ Nam Hành vẫn ôm cô ngồi xuống giường theo bản năng, sau đó anh thò tay xuống dưới dò xét, quả nhiên là sờ thấy một vật mềm mềm lót phía bên dưới của cô.

Chẳng trách hôm nay anh trông cô vẫn giống ngày thường, nhưng sắc mặt hình như không được tốt cho lắm, thì ra là kỳ sinh lý. Vào lúc này mà Phong Lăng phải bay từ Hải Thành tới đây, khó tránh khỏi cảm giác hơi khó chịu. Chẳng qua là cô đã quen kìm nén sự khó chịu nhỏ nhặt đó đi, loại chuyện như này đương nhiên không thể tùy tiện nói ra.

Mặc dù những chuyện nên xảy ra giữa hai người cũng đã xảy ra rồi, hơn nữa cũng không phải là lần đầu tiên, chỉ là gộp một đêm và buổi sáng ở thành phố T hôm đó lại, Phong Lăng cũng không nhớ là mấy lần, từ trên xuống dưới đều bị anh sờ soạng một lượt.

Bây giờ Phong Lăng đang đến kỳ sinh lý, cô cho phép người đàn ông sờ xuống phía dưới mình xem có đúng là đang lót một miếng băng vệ sinh hay không, dù nói chuyện này chẳng làm sao, nhưng thật sự lại thân mật tới mức quá sức tưởng tượng.

Phong Lăng không nói gì nữa, nhưng sự lên án và không vui trong đôi mắt cô đã hiện lên rõ ràng.

Lúc này, ngọn lửa nóng hừng hực trên người Lệ Nam Hành cũng đã tiêu tan, hơn nữa còn biến mất hoàn toàn. Cho nên tâm trạng phẫn nộ bùng nổ của anh ban nãy chỉ là một sự hiểu lầm, thế mà lúc đó suýt nữa anh còn định… với cô.

Anh liếc mắt nhìn những dấu vết vẫn còn sót lại trên cổ cô từ mấy hôm trước, sau đó lại nhìn gương mặt hơi tái nhợt của cô, rồi nhìn tư thế đang bị anh ép ôm vào lòng.

Lệ Nam Hành ho một tiếng, chầm chậm rút bàn tay đang đỡ dưới khuỷu chân của cô ra, anh áp tay lên bụng cô như thử kiểm tra: “Thế bây giờ em thấy khó chịu ở đâu? Đau bụng hay là…”

“Đau bụng.” Bây giờ Phong Lăng cũng không muốn giấu giếm gì nữa, cô lạnh lùng nhìn anh, trả lời thẳng.

Lệ Nam Hành: “…”

Đối diện với một Phong Lăng biết kêu đau, cảm giác áy náy của anh càng bùng lên, anh vội xoa tay lên bụng cô: “Đau lắm à? Đau bao lâu rồi?”

“Trước lúc anh vào đã đau rồi, em vốn định đưa sạc điện thoại cho Tam Bàn xong thì đi nằm nghỉ, nhưng kết quả lại bị ‘chó’ đè lên cửa ‘cắn’ mãi.” Phong Lăng tiếp tục lạnh lùng nhìn anh.

Lệ Nam Hành: “…”

Anh nghẹn họng một lúc lâu, mới bất đắc dĩ nói: “Anh xin lỗi.” Tay anh vẫn đang nhẹ nhàng xoa bụng cho cô.

Phong Lăng không thèm chú ý tới anh, mà định đứng dậy. Dù Lệ Nam Hành không nỡ, nhưng thấy bây giờ cô thật sự đã bị anh ức hiếp tới mức tức giận, tự biết mình đã đổ oan cho cô, nên anh vội vàng buông tay ngay.

Cuối cùng Phong Lăng cũng được thả tự do, sau khi nhảy xuống khỏi đùi anh, cô vươn tay kéo vai anh, tỏ ý muốn bảo anh đứng dậy.

Lệ Nam Hành cũng đứng dậy ngay, vốn tưởng rằng cô có chuyện gì muốn nói với mình, nhưng Phong Lăng lại chỉ ra phía cửa với gương mặt rất khó coi: “Anh ra ngoài đi.”

Lệ Nam Hành: “… Anh xin lỗi.”

“Em không cần anh xin lỗi, anh ra ngoài đi, em muốn đi nghỉ.”

Lệ Nam Hành: “Ban nãy anh bức xúc quá, nếu em thật sự tức giận, hay là đánh anh vài cái đi?”

“Bây giờ em không muốn làm gì hết, anh mau ra ngoài đi.” Phong Lăng đã mất kiên nhẫn, cô giơ tay vừa đẩy anh đi về phía cửa, vừa kéo cửa ra, sau đó mặc kệ tất cả mà ra sức đẩy người đàn ông ra ngoài, rồi đóng sầm cửa lại.

Biết cô nổi giận, Lệ Nam Hành cũng không làm trái ý với ép buộc gì cô nữa. Sau khi bị đẩy ra ngoài, anh vốn định đứng bên ngoài sám hối thêm mấy câu, những lúc thế này nhất định phải mau chóng thừa nhận lỗi sai, bằng không chắc cô vợ nhỏ này sẽ lạnh nhạt với anh mấy ngày mất.

Kết quả lúc anh vừa bị đẩy ra ngoài cửa, Tam Bàn khó khăn lắm mới đi mượn được cục sạc ở phòng khác lại xuất hiện. Anh ta đang tưng bừng hứng khởi cầm cục sạc và dây cáp, vừa huýt sáo vừa bước đi, vốn anh ta chỉ đi ngang qua đây thôi nhưng đột nhiên lại trông thấy Lệ Nam Hành bị Phong Lăng đẩy ra khỏi phòng.

Hai người đàn ông bốn mắt nhìn nhau, Lệ Nam Hành thờ ơ nhìn anh ta, chỉ là một ánh mắt như vậy, nhưng ý cười và tiếng huýt sáo trên miệng của Tam Bàn bỗng chốc ngừng hẳn.

M* kiếp? Lệ lão đại uy vũ cao ngạo lại bị Phong Lăng tống cổ ra ngoài sao?

Anh ta, anh ta phải làm thế nào đây? Bây giờ giả mù còn kịp không nhỉ?

...