...
Trong khoảnh khắc mắt thích nghi với ánh sáng, trên chiếc sofa nhỏ trước giờ không một bóng người lại có một người đàn ông đang nằm.
Căn phòng này của cô rất nhỏ, tổng cộng hơn năm mươi mét vuông, phòng khách cũng không lớn, vậy nên sofa cũng chỉ dài 1m6, hai chân của người đàn ông duỗi ra bên ngoài, anh đang nhắm nghiền mắt ngủ.
Thời điểm ngọn đèn sáng lên, hiển nhiên vì quá sáng nên người đàn ông nhíu mày, tiện tay túm lấy gối ôm màu trắng trên mặt thảm, ấn thẳng lên mặt mình, sau đó cứ như vậy ngủ tiếp.
Thấy anh vẫn chưa đi, Phong Lăng lập tức trở nên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người trên ghế sofa, không lên tiếng mà giơ tay lên đặt trên tường. Cô tắt đèn đi, sau năm giây lại bật lên, lại tắt đi, rồi lại bật lên.
Sau mười mấy lần nhấp nháy như vậy, người đàn ông đang nằm ngửa trên ghế sofa rốt cuộc không chịu nổi nữa, bỏ cái gối không có chút tác dụng nào xuống khỏi mặt mình, đảo mắt nhìn về phía cô: "Em làm gì vậy? Không sợ làm hỏng đèn à?"
"Không phải tôi đã bảo sau sáu rưỡi tối tôi sẽ trở về, anh phải rời đi trước khi tôi quay lại sao? Anh ở chỗ tôi ngủ cả ngày rồi vẫn chưa đủ à?" Lần này sau khi bật đèn lên, tay của Phong Lăng dời khỏi tường, nhưng vẻ mặt lại rõ ràng chẳng hề thân thiện.
Lệ Nam Hành ngồi dậy, giơ tay lên gạt gạt mái tóc hơi rối do bị đè lên trong một khoảng thời gian dài khi ngủ. Anh mở to đôi mắt ngái ngủ bảo: "Buổi sáng lúc vào trong ngủ được một lát thì cách vách có người lắp đặt thiết bị nên không ngủ được. Buổi trưa lại nghiên cứu cái máy làm bánh mì kia của em mất cả một lúc lâu, cuối cùng cũng không ăn được gì, đói bụng ngủ đến bây giờ, chắc tại thể lực không chống đỡ tiếp được nữa, cho nên lần này ngủ rất sâu, không tỉnh lại."
Phong Lăng: "..."
Đúng là một lý do tuyệt vời.
Nếu không phải cô biết Lệ Nam Hành này ngoài ngang ngược ra còn không biết xấu hổ nữa, chắc cô đã tin là thật rồi.
Thấy Phong Lăng lạnh lùng đứng ở cửa, trông có vẻ không muốn tiến vào, Lệ Nam Hành ngủ không ngon lắm ngồi dựa vào sofa, một người đàn ông cao gần 1m9 ngồi trên chiếc sofa nhỏ bé ấy, cảm giác tùy tiện duỗi chân một cái cũng có thể nhô ra khỏi mép thảm. Anh uể oải tựa đầu trên lưng ghế sofa, nói bằng giọng khàn khàn: "Có người sửa nhà thật mà.”
Phong Lăng vừa định nói mình ở chỗ này lâu như vậy, chưa từng nghe gần đây có nhà ai đang sửa chữa, kết quả còn chưa nói ra miệng, đột nhiên nghe thấy tiếng động cực lớn từ máy khoan điện vang lên từ sát vách.
Lời ra đến đầu môi trong nháy mắt lại nghẹn trở về, sau khi kiềm chế vài giây, cô mới bảo: "Có thế nào thì cũng coi như anh đã nghỉ ngơi ở đây rồi, giờ anh nên về đi.”
Lệ Nam Hành đứng dậy, Phong Lăng nhìn chiếc áo khoác thể thao màu đen của mình nằm ở bên cạnh, lại nhìn chiếc áo phông màu xám đậm vì ngủ một giấc mà cổ áo thoạt nhìn hơi nhăn nheo nhưng lại gợi cảm khó hiểu. Xương quai xanh của người đàn ông gần như lộ ra hơn phân nửa.
Phong Lăng rất bình tĩnh dời tầm mắt.
"Anh đi rửa mặt." Lệ Nam Hành không nói nhiều, xoay người đi vào phòng tắm.
Ban đầu Phong Lăng vốn không lên tiếng, lúc người đàn ông gần đi tới phòng ngủ của cô, ánh mắt đột nhiên thay đổi, cô chợt ngẩng đầu lên nhìn sang, thấy người đàn ông đã đi vào, vội vàng bước nhanh đuổi theo.
Đến lúc cô chạy đến trước cửa phòng ngủ, người đàn ông đã bước vào phòng tắm, đang định mở vòi nước trên bồn rửa trước cửa, tầm mắt bỗng nhiên nhìn thấy gì đó, trực tiếp quay đầu sang nhìn.
Phong Lăng đang muốn hét lên một tiếng "Đừng nhìn", nhưng lời đến miệng rồi lại cảm thấy hai chữ này quá kỳ lạ, bước chân không khỏi cứng đờ, quả nhiên thấy bóng lưng người đàn ông cứng lại trong phút chốc.
Mặc dù hiện tại cô không còn mặc quần áo đàn ông nữa, mỗi ngày cũng chỉ mặc đồ thể thao, nhưng ít ra vẫn mặc đồ lót bình thường.
Đồ lót cô giặt mỗi ngày đều được treo trên một cái giá phơi nhỏ phía trên phòng tắm, hiện tại trên đó có hai bộ đồ lót, một bộ màu trắng, một bộ màu da...
Còn có một bộ độ lót phong cách thể thao màu đen đang mặc ở trên người...
Lệ Nam Hành cũng chỉ thoáng sửng sốt, dường như đã sớm quen với những nơi có Phong Lăng thì đều chẳng có gì phải kiêng kỵ, dù sao trước kia trong phòng của cô cũng chưa từng có mấy thứ này.
Anh lại đảo mắt, nhìn về phía Phong Lăng đang lúng túng.
Nhưng Phong Lăng cũng chỉ lúng túng trong phút chốc, rồi lại nhìn vòi nước bên tay anh: "Sau khi rửa mặt thì nhanh chóng đi đi."
Lệ Nam Hành không nói gì, rửa tay dưới nước lạnh như băng một hồi, sau đó cúi đầu rửa mặt.
Phong Lăng không thèm nhìn anh, xoay người đi ra ngoài.
Tốc độ rửa mặt của người đàn ông rất nhanh, anh thuận tay rửa bằng nước mấy lần, đoán chừng là biết hiện tại, cô đã không còn chút kiên nhẫn nào với mình nữa nên cũng chẳng dùng khăn mặt của cô, cứ để mặt còn vương nước như vậy rồi trực tiếp đi ra ngoài. Anh vỗ mấy cái lên mặt, rồi đi tới bên bàn trà rút mấy tờ giấy ra tùy ý lau vài cái.
Người đàn ông vừa lau nước nhỏ giọt quanh cằm vừa bảo: "Máy làm bánh mỳ của em có vấn đề, anh chưa ăn gì cả ngày rồi, bây giờ muốn đi cũng chẳng còn hơi sức."
Lý do này còn sứt sẹo hơn trước.
Dù đã sớm đoán được Lệ Nam Hành sẽ không chịu đi dễ dàng như vậy nhưng Phong Lăng cũng đã mất hết kiên nhẫn. Cô đi thẳng tới bên ghế sofa, cầm áo khoác của anh lên rồi ném lên người anh: "Cho dù có phải bò thì anh cũng phải ra khỏi đây cho tôi."
Lệ Nam Hành đón lấy quần áo, thuận tay để trên khuỷu tay, sau đó nhìn cô: "Tuyệt tình như vậy à?"
Phong Lăng cười nhạt: "Tuyệt tình cũng là thứ dính dáng tới chữ tình đó. Anh đừng quá đề cao bản thân, giữa anh và tôi ngay cả hai chữ tuyệt tình này cũng không đáng nhắc tới, chỉ là người không cần thiết, nên giữ khoảng cách thì phải giữ khoảng cách. Anh Lệ, nể tình trước đây anh là lão đại của tôi, cũng chăm sóc tôi chu đáo, hôm nay tôi cho phép anh vào đây ngủ cả một ngày, thế nhưng rất xin lỗi, bây giờ đã vượt quá sức chịu đựng của tôi rồi."
Lệ Nam Hành nở nụ cười, ném thẳng áo lên ghế sofa, ý cười trong mắt cũng biến mất, cứ như vậy nhìn thẳng về phía cô, trong giọng nói hàm chứa tức giận: "Sức chịu đựng của em? Em cho rằng hai năm em mất tích đối với anh được tính là gì? Căn cứ đuổi em đi, em không nói tiếng nào liền đi mất, thậm chí cũng không nghĩ tới chuyện tìm anh?"
"Tìm anh làm gì? Tìm anh để anh vứt bỏ vợ mới cưới của anh, vứt bỏ kỳ trăng mật của anh, trở về căn cứ cứu tôi sao?" Phong Lăng lạnh lùng nhìn anh: "Phong Lăng tôi cho dù là đứa trẻ được sói nuôi lớn không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, nhưng ít nhất tôi vẫn có lòng tự trọng."
Vợ mới cưới?
Tuần trăng mật?
Lệ Nam Hành đột nhiên rất muốn chửi thề một câu.
Nhưng hình như chỉ có thể chửi chính mình.
Trước đây anh từ chối Phong Minh Châu, lại ngại quan hệ giữa hai nhà mà không thể tỏ ra quá căng thẳng, thế nào lại nghĩ tới chuyện cưới di vật của một cô bé?
Từ trước tới nay anh không hề có bất cứ khái niệm gì về phụ nữ, khi đó có thế nào anh cũng không ngờ đời này mình sẽ lại thật lòng thích một cô gái!
Người đàn ông đặt tay lên trán, gõ mạnh hai cái: "M* nó..."
Phong Lăng lạnh giọng bảo: "Tôi nhớ Phong Minh Châu cực kỳ ghét tôi, có lẽ cũng bởi cô ta nhìn ra một ít chuyện giữa anh và tôi hồi đó. Dù sao bây giờ anh cũng đã là chồng của cô ta, có một số việc cũng không cần tôi phải nhắc nhở đâu nhỉ, mời anh ra ngoài cho."
Lệ Nam Hành cắn răng: "Anh không cưới Phong Minh Châu!"
...