...
Quý Noãn hoàn toàn phớt lờ tiếng gọi của người đàn ông sau lưng. Cô không trả lời, đi thẳng ra ngoài, bước tới trước thang máy rồi ấn nút, im lặng đứng chờ.
Mặc Cảnh Thâm bước ra, gương mặt lạnh tanh, khoác khăn tắm lên người Quý Noãn: “Trên người cô toàn là nước, vào tắm đi, đừng đi lung tung khắp nơi.”
Quý Noãn gạt khăn tắm ra, lạnh nhạt nói: “Không cần, đây là chỗ của anh, đáng lý tôi không nên đến.”
Người đàn ông nhìn vẻ mặt như bị khoét rỗng trái tim của cô, im lặng không lên tiếng.
Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, Quý Noãn bước thẳng vào trong. Cô đã quên mất lúc mình vội vội vàng vàng đỡ anh vào nhà đã cởi giày quăng ở đâu rồi. Dù sao hiện giờ cô mang hay không mang giày cũng chẳng có gì khác biệt. Cô cứ đi chân trần, cũng không thèm nhìn sắc mặt anh nữa. Sau khi ấn phím số 1, cửa thang máy chầm chậm đóng lại trước mắt cô.
Nhưng đột nhiên cửa thang máy mở ra lần nữa. Người đàn ông lạnh mặt đứng bên ngoài, tay đặt trên nút ấn, bước thẳng vào trong trước khi cửa sắp đóng lần nữa.
Quý Noãn đứng dựa lên vách tường thang máy, nhìn anh vô cảm: “Anh làm gì đấy?”
“Cô như thế thì đi thế nào? Trở vào với tôi.” Khuôn mặt Mặc Cảnh Thâm vẫn không hề có chút độ ấm, bàn tay anh bắt lấy cánh tay Quý Noãn kéo thẳng ra khỏi thang máy.
Quý Noãn đã không còn hơi sức, hơn nữa cô cũng giãy không ra, đến giờ trên môi cô vẫn còn cảm giác tê dại.
Khi anh mở cửa phòng ra lần nữa, kéo cô vào trong, Quý Noãn nhìn không gian đã từng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn trước mắt, bình tĩnh tỉnh táo nói: “Dù sao nơi này cũng là chỗ của anh, chỉ cần tôi ở đây, nhất định anh sẽ rời đi. Tôi không thể cứ chiếm chỗ anh vậy được. Loại phụ nữ đã không còn quan trọng với anh như tôi, lúc nên tự giác thì cũng phải biết điều mà trả lại chỗ cho anh mới đúng.”
Anh không để ý đến lời nói của cô, khoác khăn tắm lên người cô lần nữa, giọng nói lạnh lùng ẩn chứa sự tàn khốc mỏng manh: “Đi tắm.”
“Tôi trở về Ngự Viên rồi tắm.”
“Đừng để tôi nói lần thứ hai.”
Quý Noãn đứng yên tại chỗ bất động, cơ thể lạnh băng cũng không thể lạnh bằng trái tim cô.
“Hay là cô hi vọng tôi giúp cô tắm?”
Nghe câu này Quý Noãn mới khựng lại một chút, tay bóp chặt túi, hồi lâu sau mới xoay người đi thẳng ra phía ngoài, không muốn nói thêm bất kỳ câu nào nữa.
Nhưng cô còn chưa bước ra khỏi cửa, thì cánh tay đã bị một sức lực thật mạnh kéo ngược trở về. Ngay khi Quý Noãn còn chưa đứng vững, Mặc Cảnh Thâm đã lôi thẳng cô vào phòng tắm. Trong khoảnh khắc Quý Noãn định đẩy anh ra, Mặc Cảnh Thâm đã giơ tay lên nắm chặt cổ tay cô, khiến cô không thể tránh được, vừa nguy hiểm vừa đe dọa nói: “Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, tự mình tắm, hoặc là bây giờ tôi xé hết quần áo cô ra.”
“Mặc Cảnh Thâm!” Giọng Quý Noãn vừa bực tức lại khàn khàn.
Mặc Cảnh Thâm vẫn không nhúc nhích, dường như bàn tay đang định xé quần áo cô thật.
“Đừng!” Quý Noãn vội vàng giơ tay lên túm chặt quần áo mình, cùi chỏ gập lại ngăn trở anh.
“Tắm hay không?” Tựa như anh đang cảnh cáo lần cuối cùng.
Quả thật Quý Noãn rất lạnh. Vốn dĩ mấy ngày qua cô còn hơi cảm mạo, vừa rồi lại bị xối nước lạnh nên bây giờ cả trong lẫn ngoài đều lạnh lẽo. Khớp hàm cô run lập cập, không biết là vì lạnh hay vì sợ. Hiện giờ cô mới phát hiện hóa ra cũng có một ngày mình sẽ sợ Mặc Cảnh Thâm.
Vừa rồi lúc anh hôn cô, Quý Noãn cũng không để ý chuyện này. Nếu bây giờ bị anh cởi quần áo, hoặc là phát sinh chuyện gì ở đây đêm nay, cô e rằng mình có thể sẽ mất nửa cái mạng.
Lúc Mặc Cảnh Thâm còn dịu dàng với cô, thể lực của anh đã đủ giày vò cô đến không xuống giường nổi. Nếu như anh giở trò trong tình huống này, không biết cô sẽ còn trở nên như thế nào nữa.
“Tôi tự tắm!” Cô che quần áo.
Anh lùi lại, lách qua khỏi vũng nước đọng trên đất, bước ra khỏi phòng tắm một lần nữa. Anh chỉ ném lại một câu lãnh đạm: “Mười lăm phút, nếu cô không ra thì tôi vào.”
Quý Noãn nhìn bóng lưng anh, lại nhìn bồn tắm bên cạnh.
Ép cô tắm nước nóng, nhưng lại chỉ cho cô mười lăm phút?
Quý Noãn xoay người đóng cửa phòng tắm, sau đó mới cởi quần áo dinh dính ướt nhẹp xuống. Thời gian chỉ có mười lăm phút, không đủ để cô ngâm bồn tắm, cho nên cô quyết định cầm vòi sen bị Mặc Cảnh Thâm ném qua một bên lúc nãy, vặn mở nước nóng tắm rửa.
Quý Noãn tắm từ đầu đến chân một lần. Không biết đã qua bao lâu, có lẽ cũng sắp mười lăm phút, cô tắt nước, mặc áo choàng tắm rồi mới bước ra khỏi phòng.
Dù sao trước đây Quý Noãn cũng từng ở tại Quốc tế Oran, cho nên trong phòng ngủ còn treo không ít quần áo của cô. Quý Noãn đang định chuẩn bị vào phòng ngủ thay đồ, đột nhiên nghe thấy tiếng Mặc Cảnh Thâm ném hai hộp thuốc lên bàn trà: “Trước khi ngủ thì uống thuốc hạ sốt. Vết thương dưới chân không nghiêm trọng lắm, bôi chút thuốc là được, đừng để thương tích nặng hơn.”
Quý Noãn dời mắt nhìn thuốc anh đặt trên bàn.
Cô chỉ hơi cảm mạo, sốt không nặng lắm, chẳng lẽ vừa rồi anh sờ thấy nhiệt độ khác với ngày thường trên người cô sao?
Mặc Cảnh Thâm rất quen thuộc với thân thể cô, cho dù chỉ là một chút khác thường nhưng anh vẫn nhận ra. Tuy nhiên bây giờ cô lại hoàn toàn không quen, thậm chí cảm thấy xa lạ với anh.
Quý Noãn không lên tiếng, bước vào phòng ngủ thay đồ. Sau khi thay xong thì lại bước ra, nhưng cô đã không thấy Mặc Cảnh Thâm đâu nữa.
Quý Noãn còn nghĩ rằng trong tích tắc vừa rồi lương tâm anh trỗi dậy, hoặc là đã khôi phục lại sự dịu dàng lúc trước, nên mới dặn dò cô tắm rửa ăn cơm uống thuốc.
Nhưng hóa ra sau khi dặn dò xong, anh không ở lại mà bỏ đi.
Chung cư rộng lớn, các gian phòng đều vô cùng trống trải, yên tĩnh. Quý Noãn bước tới gần ghế sofa ngồi xuống, cầm hộp thuốc lên mở ra, lấy một viên thuốc hạ sốt bỏ vào miệng.
Quý Noãn đảo mắt nhìn thuốc để trên sofa. Những thứ thuốc này không giống như thuốc ở trong hộp y tế mà giống như mới vừa mua. Cô nhìn hồi lâu rồi mới cầm lên xem.
Vừa rồi Mặc Cảnh Thâm đi mua thuốc là vì vết thương bị mảnh vỡ cắt trên chân cô sao?
Quý Noãn nheo mắt, rõ ràng anh muốn đẩy cô ra, nhưng dường như lại vẫn muốn khống chế chuyện lớn chuyện nhỏ của cô. Rốt cuộc là anh có ý gì?
Quý Noãn bỏ thuốc xuống, tính ra Mặc Cảnh Thâm vừa mới đi khỏi đây mấy phút. Thang máy đi từ lầu mười tám xuống phải mất ít nhất hai phút, cô do dự đứng dậy bước tới cửa sổ sát sàn, đẩy cửa ra, bước ra ban công, nhìn xuống phía dưới.
Chiếc Ghost màu đen đỗ ngay bên dưới, đèn xe bật sáng, chứng tỏ anh đã lên xe, nhưng lại không lái xe đi.
Quý Noãn nhìn chằm chằm chiếc xe bên dưới, đứng ở ban công quan sát mười mấy phút đồng hồ, đúng là chiếc xe không hề bỏ đi.
Chẳng lẽ anh sợ cô lại leo ra ban công tự tử lần nữa?
Nếu như hiện giờ cô thật sự leo ra ban công đứng ở vị trí nguy hiểm, anh có lên đây nữa không?
Bàn tay Quý Noãn phủ nhẹ lên tay vịn ban công, cười nhạo suy nghĩ nực cười và đáng xấu hổ của mình.
Cuộc sống tươi đẹp như vậy, thế giới rộng lớn như vậy, nếu tình cảm có vấn đề thì phải nghĩ cách giải quyết, thế nào rồi cũng sẽ có một con đường để đi. Chẳng qua bây giờ cô tạm thời chưa tìm được lối ra mà thôi, cô sẽ không nghĩ quẩn, càng sẽ không trở nên cực đoan hèn yếu như vậy.
...