...
Chiếc mũ trên đầu đã được Phong Lăng cởi ra, mái tóc đen tuyền mềm mại chưa từng uốn hay nhuộm của cô buông xõa trên vai. Trên trán cô còn vài sợi tóc mái lưa thưa, dưới chân là đôi giày cao gót để sẵn trong phòng thử đồ để tiện cho lúc thay quần áo. Bộ quần áo thể thao trên người cô đã được thay bằng bộ váy liền màu ngọc trai.
Trông thấy Phong Lăng đi ra ngoài, Tiểu Bát đứng đó, một lúc lâu sau mới đột nhiên rú lên: “Oa oa oa, Giám đốc Quý! Chị nhìn này, mau nhìn này! Tiên nữ giáng trần là đây chứ đâu nữa, oa oa oa oa oa!”
Phong Lăng vốn đang cảm thấy không được tự nhiên, Tiểu Bát vừa hét lên như vậy, cô chợt thẹn thùng, xoay người định nhanh chóng quay vào phòng thử đồ thay váy ra.
Lúc này, vừa hay đã đi tới: “Này, cô trốn cái gì mà trốn!”
Nói rồi, Quý Noãn bước nhanh tới: “Thật sự rất đẹp mà! Cô đứng ngay ngắn lên xem nào! Để tôi coi, có phải cần phối thêm phụ kiện gì đó không nhỉ.”
Phong Lăng bị Quý Noãn kéo lại, đành phải quay người.
Ừ thì đúng là đẹp! Nhưng giống tiên nữ giáng trần gì đó thì… Hơi phô quá. Tính cách của Tiểu Bát rất hoạt bát, đặc biệt là cô ấy biết Phong Lăng đang xấu hổ. Cho nên vốn dĩ cô ấy chỉ định cố ý khen Phong Lăng thôi, nào ngờ lại bất cẩn, không giữ mồm giữ miệng được thành ra nói hơi phóng đại một chút.
May mà Quý Noãn xuất hiện kịp thời.
Vốn dĩ Phong Lăng có dáng người cao gầy, dù vóc dáng cô mảnh khảnh, nhưng vòng nào ra vòng nấy. Cô mặc chiếc váy này phối cùng với đôi giày cao gót, căn bản không cần phải tô điểm thêm thứ gì khác nữa, đã có một cảm giác rất tao nhã, thu hút ánh nhìn rồi. Tóm lại, nói đẹp là hoàn toàn không quá một chút nào.
“Kích cỡ của chiếc váy này cũng rất vừa với cô.” Quý Noãn nhìn kích cỡ của bộ váy trên người cô, nói: “Sau này mua đồ cứ chọn theo kích cỡ này đi, cô mặc thật sự vừa vặn luôn ấy. Đừng suốt ngày mặc mấy bộ đồ thể thao với áo thun rộng thùng thình nữa. Hôm nay cứ mua thêm vài bộ ở đây mang về đi, sau này khi đi làm ở Tập đoàn MN thì nhớ phải mặc đấy, tôi không cho phép cô mặc mấy bộ đồ thể thao đó nữa đâu.”
Phong Lăng: “Lúc đi làm tôi cũng phải mặc ư?”
Quý Noãn cau mày, dùng tay khẽ vỗ lên vải của chiếc váy liền trên vai Phong Lăng: “Đúng, tôi là sếp. Dẫu sao bây giờ cô cũng đang vừa làm vừa học ở Tập đoàn MN của chúng tôi, tôi đã tạo ra môi trường làm việc và học tập cho cô, vậy chẳng phải cô nên nghe lời tôi hay sao?”
Phong Lăng: “…”
“Tôi thật sự vẫn chưa đưa ra yêu cầu gì với cô cả!” Quý Noãn ra vẻ nghiêm túc nói: “Bây giờ thì cũng nên có rồi. Hôm nay, tôi mua mấy bộ đồ này cho cô, sau này ít nhất cô phải mặc ba ngày mỗi tuần, bốn ngày còn lại cô thích mặc gì cũng được.”
Tóm lại, Quý Noãn vẫn phải tiến hành từng bước từng bước một để Phong Lăng thay đổi thói quen ăn mặc của mình, nhưng không thể vội vàng được. Mỗi tuần phải mặc váy ba ngày cũng không phải là quá đáng.
Sau đó, Quý Noãn tiếp tục dẫn Phong Lăng và Tiểu Bát đi dạo trong trung tâm thương mại. Sau bốn, năm tiếng đồng hồ, cô ấy đã chọn cho Phong Lăng rất nhiều quần áo. Có vài chiếc áo kiểu công sở và mấy chiếc quần thiết kế khá đẹp mắt, còn có vài bộ đồ được phối rất đẹp, có váy liền thân, váy rời phối hợp với nhau cũng rất bắt mắt.
Nói chung, dường như các bộ trang phục thời thượng và cả đồ công sở trong nơi này đều được họ mua hết nhằm để Phong Lăng mặc thay đổi hàng ngày. Đam Mỹ Hiện Đại
Quý Noãn còn tiện thể chọn cho Tiểu Bát mấy bộ đồ nên cô nàng Tiểu Bát vô cùng sung sướng.
Buổi tối, dù ba người họ đã đi dạo cả ngày bên ngoài, nhưng Phong Lăng vẫn đến tìm Quý Noãn vào đúng khung giờ cố định để tập thể dục, dạy cô ấy các động tác và thế võ đơn giản phòng thân.
“Sức chiến đấu” của Quý Noãn ở trung tâm thương mại vào buổi sáng không thể khinh thường, nhưng sau khi về nhà là cô gục luôn. Vốn dĩ cô định nằm trên giường, lười biếng nghỉ một buổi tập nhưng cuối cùng vẫn bị Phong Lăng vô cùng tàn nhẫn cứ thế lôi dậy khỏi giường, bắt cô đi vào phòng tập vận động.
“Phong Lăng, lâu lắm cô không về căn cứ huấn luyện rồi mà, sao thể lực của cô vẫn tốt thế hả? Đi cả ngày ở ngoài rồi mà cô vẫn không mệt sao?” Quý Noãn vừa đi bộ trên máy chạy bộ vừa hỏi một cách bất đắc dĩ.
“Ban ngày tôi đi giày đế bằng, không phải giày cao gót, nên không mệt.”
“Tôi cũng đi giày đế bằng mà.” Quý Noãn thở dài thườn thượt, cố gắng lên giây cót tinh thần để tiếp tục bước đi nhanh hơn.
Phong Lăng làm vậy là nghĩ cho sức khỏe của Quý Noãn. Trước kia, sau lần Quý Noãn sẩy thai ở Los Angeles, vì tâm trạng buồn rầu trong thời gian dài, nên không kiêng cữ được mấy, tình trạng sức khỏe của cô ấy ngày một tệ đi. Nếu bây giờ, cô ấy tranh thủ thời gian để tập luyện tử tế thì tình trạng sức khỏe sẽ tốt lên rất nhiều.
Hai năm Quý Noãn đến Anh, ngoài lúc bận rộn không còn cách nào khác ra, thực chất cô sống rất có quy luật và lý trí.
Cô và Phong Lăng rất ăn ý với nhau, Quý Noãn không hề nhắc một chữ đến Mặc Cảnh Thâm, còn Phong Lăng cũng không đề cập bất cứ chuyện gì liên quan đến Lệ Nam Hành.
“Tiếp tục đi bộ hai mươi phút nữa, sau đó thực hiện động tác mà tôi dạy cô tối qua, ôn lại một lúc, còn động tác mới thì để buổi sau học!” Dù Phong Lăng ở bên cạnh để dạy Quý Noãn nhưng cô vẫn cùng tập luyện với cô ấy. Cô đã bật một chiếc máy chạy bộ khác ở cạnh đó lên, sau đó duy trì cùng tiết tấu với Quý Noãn.
Hai tiếng đồng hồ sau, Quý Noãn ngồi phịch xuống sofa uống nước như đã mệt lả. Sau khi uống một ngụm lớn, cô không còn chút sức lực nào dựa vào sofa, nhìn Phong Lăng không ngồi xuống, mà chỉ đội mũ lưỡi chai và mặc áo khoác chuẩn bị đi về nhà: “Đúng rồi, có chuyện này suýt nữa tôi quên nói với cô.”
“Chuyện gì thế?” Phong Lăng chuẩn bị về nhà, nghe thấy câu nói này của Quý Noãn, mới ngoảnh đầu lại nhìn cô ấy.
“Cô còn nhớ cậu em làm Phó Chủ tịch Ngân hàng quốc tế London của thầy Saint không? Người thanh niên trắng trẻo, trông rất nho nhã mà chúng ta tình cờ gặp trong lần đi khảo sát Công ty UNL cùng thầy Saint ấy.”
Phong Lăng nhớ lại, đáp qua quít: “Không nhớ.”
Quý Noãn: “…”
Cũng đúng, Phong Lăng là kiểu người không hề ghi nhớ người lạ. Gặp một lần, sau vài ngày chắc cô ấy đã quên ngay rồi, cũng chẳng để tâm gì hết.
“Chẹp, vậy xem ra anh ta đơn phương rồi!” Quý Noãn mỉm cười, dựa vào sofa: “Mấy hôm trước, tôi lại gặp anh ta, nhưng là gặp ở buổi họp cấp vốn ở London. Không ngờ anh ta lại là Phó Chủ tịch ngân hàng mạng lưới quốc tế của London, còn có thành tựu rất lớn về phương diện đầu tư tài chính nữa. Rất nhiều doanh nghiệp bên này mong muốn được nói chuyện với anh ta một câu, việc này còn khó chứ đừng nói gì đến chuyện xin cấp vốn! Nhưng có lẽ vì chúng ta là người được thầy Saint chỉ dạy nên anh ta cũng khá là lịch thiệp với chúng ta. Điều quan trọng là lúc trước anh ta chỉ gặp cô một lần. Tôi nhớ lúc đó, cô còn rất lạnh lùng với người ta, anh ta hỏi cô tên gì mà cô còn chẳng thèm để ý. Nhưng chàng công tử hào hoa này lại nhớ rất rõ về cô, còn cố ý hỏi tôi là sao cô không cùng đi với tôi!”
Phong Lăng nhìn Quý Noãn: “Thì sao?”
“Thì… dựa vào giác quan thứ sáu của phụ nữ, tôi cảm thấy hình như anh ta có ý với cô.”
“…”
Phong Lăng chẳng có biểu cảm thừa thãi nào: “Không có việc gì thì tôi về đây.”
“Ớ, cô về gì chứ! Tôi thấy bây giờ cô cũng không còn gì với Lệ Nam Hành nữa, ngay cả căn cứ XI, cô cũng không muốn về. Không lẽ cô định cô đơn lẻ bóng cả đời à? Tôi cảm thấy nhân phẩm của cậu em thầy Saint cũng được, mặt mũi cũng ok. Quan trọng là tính cách người ta dịu dàng, ga lăng. Nếu có cơ hội để phát triển thêm thì…”
...