...
Nhưng Kiều Phỉ không nói gì cả.
Bây giờ đúng là lúc thích hợp nhất để phân công nhiệm vụ bảo Phong Lăng đi ra ngoài, như vậy chẳng khác nào để cô nhân cơ hội này tránh khỏi mấy lời đàm tiếu đó.
Lẽ nào Lệ lão đại chẳng những không định đuổi cô đi, mà còn đang âm thầm bảo vệ cô?
Nhưng anh ta vẫn cảm thấy khả năng này không lớn, từ trước tới giờ nhà họ Lệ luôn tuân thủ quy định và chế độ của căn cứ rất nghiêm khắc, tư tưởng trọng nam khinh nữ của mấy ông cụ nhà họ Lệ cực kỳ nặng. Nếu để mấy ông cụ ấy biết chuyện, không biết căn cứ sẽ bị họ oanh tạc thành cái dạng gì nữa. Với lối tư duy đầy lý trí của Lệ lão đại, chắc hẳn anh sẽ không mạo hiểm lớn như vậy để bảo vệ một mình Phong Lăng, huống chi bây giờ lời đồn đại đã nổi lên khắp nơi.
Nhưng nếu không vì bảo vệ… Thì rõ ràng đây chỉ là một nhiệm vụ nhỏ ở Cục Cảnh sát, sao anh lại phái một mình Phong Lăng đến đó…
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Phong Lăng vác súng bắn tỉa lên vai, rời khỏi căn cứ, đi đến Tổng Cục Cảnh sát ở thành phố Los Angeles hỗ trợ.
Nhiệm vụ truy bắt tội phạm lần này rất đơn giản, cô chỉ cần đến địa điểm được chỉ định là trên nóc của một tòa nhà cao sáu mươi tầng, bắn lén, giết tên thủ lĩnh đám tội phạm khi hắn xuất hiện ở cửa sổ của tòa nhà đối diện. Thử thách của nhiệm vụ này chỉ là độ thuần thục, sự chính xác trong kỹ thuật bắn súng và thao tác với súng bắn tỉa mà thôi.
Bởi bên trong cửa sổ của tòa nhà đối diện là người của bên cảnh sát được phái ra, mạo hiểm tính mạng để dụ dỗ đối tượng vào ngay vị trí thích hợp. Vì thế, cô chỉ được phép thành công, tuyệt đối không thể thất bại, bằng không, sẽ có rất nhiều cảnh sát phải hi sinh vì sai sót của cô.
Mấy người cảnh sát không quá tin tưởng vào kỹ thuật bắn súng của Phong Lăng, nhưng dù gì, cô cũng là người do căn cứ XI phái đến, họ chỉ có thể mạo hiểm phối hợp, đánh cược một lần.
Kết quả cuối cùng, Phong Lăng đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc. Từ tòa nhà đối diện cách chỗ của tên tội phạm hơn ba trăm mét, cô bắn trúng sau gáy tên đầu sỏ đám tội phạm. Sau đó, Phong Lăng lại bắn một phát trúng đầu tên trợ thủ đắc lực nhất ở bên cạnh hắn, giảm bớt mối phiền phức rất lớn cho cảnh sát.
Hai phát súng đã kết thúc nhiệm vụ này, Phong Lăng thu súng, trực tiếp rời đi, không nói một lời thừa thãi với ai.
Trước lúc Phong Lăng chuẩn bị quay về căn cứ XI, Tiểu Hứa đột nhiên gọi điện thoại cho cô, nói mấy hôm nữa, trong căn cứ sẽ tiếp đón vài vị khách quý phía trên phái xuống nhưng họ vẫn còn vài thứ cần chuẩn bị mà chưa mua được. Anh ta liệt kê ra một danh sách những thứ cần mua rồi nhờ cô tiện đường mua luôn sau khi kết thúc nhiệm vụ ở bên ngoài, mua sắm đầy đủ xong hãy quay về căn cứ.
Sau khi nhận được danh sách mà Tiểu Hứa gửi đến, Phong Lăng nhìn danh sách không biết bao nhiêu là thứ, hơn nữa, không chỉ có những thứ có thể mua được ở Los Angeles mà còn có những món phải lái xe đến mấy thành phố lân cận để mua. Cứ như vậy, dù dùng tốc độ nhanh nhất, cô cũng phải tốn ít nhất là hai, ba ngày mới có thể mua đủ đồ về.
Tại sao lại đột nhiên đúng ý cô vậy?
Vừa hay hai hôm nay, bụng cô hơi khó chịu, đồng thời cô cũng không muốn quay về căn cứ vì không thích phải hứng chịu những ánh nhìn soi mói của bao nhiêu người ở đó.
Phong Lăng cong môi, cầm tờ danh sách, vác súng bắn tỉa lên vai, quay về xe. Cô ném súng lên xe, sau đó lái xe thẳng đến địa điểm mua đồ đầu tiên.
…
Tại một trung tâm thương mại lớn nào đó ở Los Angeles, trên tầng là khu chuyên bán các loại gia vị cao cấp.
Phong Lăng bước vào, cảm giác về phương hướng của cô rất tốt, đi thẳng đến vị trí có gia vị cần mua, yêu cầu nhân viên cửa hàng lấy mười cân gia vị. Đây là loại gia vị mà căn cứ nhất định phải dùng đến để làm những món ăn đặc sắc, sang trọng chiêu đãi các vị khách tới thăm căn cứ. Nghe nói tên của loại gia vị này là Miss, rất ít người từng ăn thứ này và cũng rất ít người biết nó là gì. Mùi vị của loại gia vị này rất đặc biệt, thường chỉ có các đầu bếp hàng đầu có tiền mới mua được, hoặc vài quốc gia nào đó thường rắc lên thức ăn lúc chiêu đãi khách quý vì nó tạo nên sự thơm ngon cho món ăn. Nhưng Phong Lăng cần mua số lượng lớn trong một lần nên sẽ không thể mua ở các nơi bình thường, nhất định phải đến đây mua, hơn nữa hình như mỗi ngày cửa hàng này chỉ bán ra mười cân, nếu vượt quá số lượng này thì chỉ có thể chờ đến hôm sau.
Sau khi Phong Lăng nói yêu cầu của mình, nhân viên cửa hàng gật đầu rồi đi vào trong. Cô đợi ở ngoài một lúc, chờ khoảng mười phút sau, Phong Lăng ngửi thấy một mùi nước hoa tao nhã nhàn nhạt bay đến, cô quay đầu lại thì thấy một cô gái trẻ đeo kính râm đang uyển chuyển bước đến. Phong Lăng không biết nhiều về đồ hiệu và túi xách trên người cô gái, chỉ nhìn thấy trên mặt chiếc túi có một chữ H, đôi giày dưới chân cô gái có một chữ J, những chữ cái khác thì cô không nhìn rõ, nhưng có vẻ giá không hề rẻ.
Vả lại, cô mơ hồ cảm thấy hình như mình đã gặp cô gái này ở đâu đó, nhưng ấn tượng lại không mấy rõ ràng.
Nhân viên ở bên trong vừa định đưa mười cân gia vị cho Phong Lăng thì đột nhiên nhìn thấy cô gái đó bước vào, người nhân viên vội bước lên chào hỏi.
Không biết đối phương đã nói gì, nhân viên cửa hàng do dự một lát, xoay người quay lại kho hàng bên trong. Không bao lâu sau nhân viên đã đi ra, khách sáo nói: “Cô Phong, đây là mười cân Miss mà cô cần, chắc là đủ để vị đầu bếp đẳng cấp mà cô mời sử dụng rồi đấy ạ! Thường thì các món ăn trong buổi tiệc thượng lưu như thế sẽ rất phong phú, nếu có thêm loại gia vị có mùi vị như Miss thì còn ngon hơn nữa, không ngờ cô Phong cũng hiểu biết những điều này.”
Phong Lăng đứng một bên quan sát, ban đầu lúc người nhân viên gọi một tiếng cô Phong, cô còn tưởng người ta gọi mình nên đang thắc mắc sao người này biết mình là con gái.
Kết quả… Hóa ra là cô gái bên cạnh.
Phong Lăng bước đến: “Xin hỏi, không phải mỗi ngày cửa hàng các chị chỉ bán mười cân loại gia vị này thôi sao? Nếu tôi nhớ không nhầm thì vừa rồi, tôi đến trước, hơn nữa chị đã đi vào trong lấy hàng, cũng chuẩn bị đưa cho tôi rồi, bây giờ thế này là sao, bị giành mất ư?”
Giọng nói của cô nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt rõ ràng không hề có ý định để cô nhân viên tự ý quyết định.
Cô nhân viên ngây ra một lát, đảo mắt nhìn sang cô gái được gọi là cô Phong ở bên cạnh, lập tức có hơi khó xử, nhỏ giọng nói với Phong Lăng: “Ngại quá, cô Phong này là con gái lớn nhà họ Phong, cô ấy là khách VIP của cửa hàng chúng tôi. Huống hồ một vị tiểu thư như cô ấy xuất hiện ở khu gia vị cao cấp vốn đã quá gây chú ý, nếu đắc tội với cô ấy, chúng tôi cũng không được yên thân. Thế nên, phiền cậu đợi thêm một ngày nữa, hôm nay hãy nhường cô ấy lấy chỗ gia vị này trước, có được không?”
Phong Lăng mỉm cười, nhưng ánh mắt không có chút kiêng nể nào: “Tôi có thể hiểu cho chị, nhưng tôi tin cửa hàng cũng hiểu luật đến trước đến sau. Dù cô ấy có là phu nhân tổng thống đi chăng nữa cũng nên tuân thủ quy định.”
“Chuyện này…” Cô nhân viên nhất thời hơi khó xử.
Cô Phong bấy giờ mới đảo mắt nhìn Phong Lăng một lượt, sau đó cô ta tháo chiếc kính râm trên mặt xuống, lại đánh giá Phong Lăng từ trên xuống dưới, tiếp theo đó nghi hoặc hỏi: “Có phải tôi từng gặp cậu ở đâu rồi không?”
Sau khi Phong Minh Châu tháo chiếc kính râm xuống, Phong Lăng mới nhìn rõ gương mặt của cô ta, nghe thấy câu nói này cô mới nhớ ra.
Lần trước ở bệnh viện, lúc bà Phong và Tần Thư Khả đang ở trong phòng bệnh của cô, cô tiểu thư Phong Minh Châu của nhà họ Phong này cũng đi vào theo họ. Lúc đó Phong Lăng không hề chú ý đến cô ta, nhưng tốt xấu gì cũng coi như đã gặp mặt một lần, nên cô mới có chút ấn tượng.
Phong Lăng đã nhận ra cô ta, nhưng dẫu gì cũng chẳng thân quen, cô không đổi sắc mặt, đi thẳng vào chủ đề chính, nói: “Cô Phong, tôi vừa mua mười cân Miss này mất rồi.”
...