...
Vì Phong Lăng đói thật rồi nên cô bắt đầu ngồi xuống ăn.
Lúc đang ăn được vài miếng, cô thấy Lệ Nam Hành đi ngang qua bàn ăn, anh vào phòng ngủ thay quần áo trước, thay đồ xong, anh lại đi ra lướt ngang qua bàn ăn một lần nữa. Tuy anh không nói gì nhưng hình như anh đang cố ý đi lướt qua nơi này.
Phong Lăng ngẩng đầu lên nhìn anh theo bản năng, bốn mắt tình cờ chạm nhau.
Lệ Nam Hành đang chờ cô nói vài câu cảm động, dẫu sao anh cũng biết chắc chắn Phong Lăng sẽ không thích những món hàng xa xỉ khác, một bát bún Vân Nam bình thường đến mức không thể bình thường hơn như thế này thì ngược lại còn khiến cô động lòng hơn.
Nhưng cô thì hay rồi, tỉnh bơ ngồi xuống ăn luôn, chẳng những chưa nói lời cảm ơn mà còn chẳng thèm cười với anh lấy một cái.
Không cảm ơn thì thôi đi, bản thân anh cũng không phải kiểu người ưa kể công, hơn nữa, nếu cô thật sự có lòng nói lời cảm ơn các kiểu thì lại khách sáo, xa lạ quá, anh không thích như thế.
Nhưng không thèm nói câu nào mà thẳng thừng ngồi xuống ăn luôn thì đúng là rất “Phong Lăng”...
Quan trọng là bây giờ, anh nên nói gì mới có thể thu hút sự chú ý của cô đây?
Ví dụ như: “Anh nhớ lần trước em có bảo thích ăn bún Vân Nam nên anh đã bất chấp giờ cao điểm tắc đường mà tới phố ẩm thực này mua cho em ăn đấy, em cảm động không?”
... Thế có buồn nôn quá không?
Ví dụ như: “Anh mua cho em khăn quàng cổ và kem dưỡng da tay đấy, ngoài ra, nếu em cần mua thứ gì thì nhất định phải nói với anh. Anh không biết con gái thích cái gì, nhưng chỉ cần em thích thì anh đều mua cho em.”
... Có hời hợt quá không?
Hay ví như: “Phong Tiểu Lăng, anh thích em như thế, sao em không đáp lại anh dù chỉ một chút? Dù chỉ vui vẻ nhảy cẫng lên rồi ôm choàng lấy anh một cái cũng được, kể cả mạng sống của anh, anh cũng trao cho em…”
... Thiểu năng à?
Lệ Nam Hành càng nghĩ càng không ngờ một người đàn ông như mình mà chỉ vì một người con gái lại bắt đầu xoắn xuýt chút chuyện tình cảm vặt vãnh nhiều như thế.
Khóe miệng Lệ Nam Hành khẽ giật, quyết định không đi qua đi lại bên bàn ăn mà Phong Lăng ngồi nữa, đi thẳng vào bếp, pha cà phê uống.
Phong Lăng vừa ăn bún Vân Nam vừa nhìn bóng lưng người đàn ông kia.
Cô cũng không hiểu vừa rồi, Lệ lão đại bị làm sao nữa.
Chẳng lẽ tối nay anh chưa ăn gì nên cũng muốn ăn vài miếng à?
Nhưng không đúng, nếu anh chưa ăn gì thật thì đã không chỉ mua một suất về. Hơn nữa, tô này cũng chỉ là phần nhỏ cho một người, không phải suất bún lớn nên khả năng này không lớn lắm.
Thế ánh mắt sáng rực của anh khi nhìn mình cùng bát bún này rốt cuộc là gì?
Nghe tiếng máy pha cà phê truyền ra từ phía nhà bếp, Phong Lăng nghi ngờ một lát, sau đó lại cúi đầu ăn tiếp bún Vân Nam.
Thật ra quan trọng là nếu giờ cô không ăn thì cô cũng không biết phải làm gì.
Sau khi Phong Lăng chậm chạp ăn xong bát mì, tiếng máy pha cà phê trong phòng bếp cũng ngừng lại.
Phong Lăng do dự một lát rồi đứng dậy thu dọn bát đũa, cầm lên, đi vào bếp. Thấy người đàn ông kia đang đứng sững ở trước máy pha cà phê như đang suy nghĩ gì đó, cô hắng giọng: “Lão đại, anh tránh qua một bên đi, em rửa bát.”
Lệ Nam Hành quay sang nhìn cô, anh đang định nói cứ để bát vào trong bồn đi là được rồi nhưng khi thấy dáng vẻ rũ mắt xuống của Phong Lăng thì tâm tình vốn đang ủ rũ của anh bỗng sáng sủa lên không ít.
Cô đang... thẹn thùng à?
Phong Lăng không nhìn thẳng vào anh, thấy bóng người anh dịch sang bên cạnh nửa bước thì đi thẳng đến trước bồn đặt bát đũa vào trong. Cô chẳng để ý bên cạnh có máy rửa bát mà chỉ mở vội mở vòi nước ra rồi bắt đầu rửa bát đũa.
Xong xuôi, Phong Lăng rửa tay, lau khô tay, sau đó xoay người định đi ra ngoài. Chẳng ngờ cô lại va phải lồng ngực rắn chắc của người đàn ông nọ.
Cô khựng lại, vừa ngước mắt lên là đối diện với ánh mắt đang nhìn mình của đối phương.
Lúc nãy, cô không để ý anh đã xoay ngược lại hướng với máy pha cà phê từ khi nào.
Phong Lăng ngơ người ở trước mặt Lệ Nam Hành một lát, mắt cô bỗng lóe sáng, lúc Phong Lăng đang định cúi đầu, chui qua bên dưới tay anh thì cô lại bị người đàn ông kia kéo vào lòng anh. Anh cúi đầu ngửi một hơi bên tóc mai của cô gái nhỏ bé, sau đó lại cười khẽ bảo: “Tóc khô thế này, em chưa tắm à?”
“Ừm, em tắm lúc sáng sớm rồi, chiều về thì lại ngủ quên mất, chưa kịp đi tắm.” Phong Lăng vừa nói vừa khẽ rụt cổ lại vì hơi thở của người đàn ông trên đỉnh đầu khiến cô thấy nhột: “Lão đại, anh thả em ra trước đã, em đi... đi...”
“Đi đâu? Em vừa ăn xong mà, phải chờ lát nữa mới được đi tắm chứ?” Người đàn ông vẫn ôm chặt Phong Lăng. Đồng thời, anh lại khẽ cười, hôn lên bên tóc mai Phong Lăng: “Lâu rồi chưa ở chung với anh kiểu này nên không quen à?”
“Không có mà.”
“Thật không?”
“Thật...”
Thật ra Phong Lăng cũng không biết đây là cảm giác gì nữa.
Trước đây, tuy ở chung một tầng với Lệ Nam Hành trong căn cứ nhưng ít nhất giữa cả hai vẫn còn cách một bức tường. Khi đó, cho dù ở sát cạnh nhau, cho dù đã từng có một khoảng thời gian ngắn ngủi giống như đang yêu đương vô cùng đẹp đẽ, nhưng dù sao, họ cũng không ở cùng một không gian như thế này. Hơn nữa, lúc đó trong căn cứ có rất nhiều chuyện cần làm chứ không phải như bây giờ đang dưỡng thương, rảnh rỗi đến phát chán.
Sau đó hai người họ rời xa nhau lâu như vậy, lúc gặp lại đã là ở Boston, khi đó cảm xúc của cô đối với anh cũng không như bây giờ. Cho dù lúc ấy, hai người ở chung một chỗ, cô cũng không có gì phải ngại ngùng, thậm chí có thể lạnh nhạt được chừng nào là hay chừng đó, cảm giác ấy hoàn toàn không giống như bây giờ.
Mấy ngày trước, dù gì cô cũng vẫn rất lãnh đạm khi gần nhau, cách chung sống của hai người hoàn toàn giống kiểu giữa đội viên huấn luyện trong căn cứ XI với Lệ lão đại, mặt khác, cô cũng không nói nhiều, dù sao cứ sống êm đềm qua ngày là được.
Nhưng hiện tại thì khác.
Bây giờ, trong không khí như thể tràn ngập hương vị của tình yêu...
Phong Lăng hoàn toàn không biết phải làm gì để làm tan không khí ám muội cùng sức nóng chỉ cần hơi ma sát với nhau là có thể bùng cháy này.
Dù sao bây giờ, cô cũng không còn là thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi như trước nữa, đã sắp hai mươi mốt rồi. Lệ Nam Hành cũng đã không còn là người không dám giương “móng vuốt sói” của mình ra vì sợ cô còn nhỏ nữa.
Bây giờ, anh không khác gì một con sói đã ăn chay rất nhiều năm. Dù lúc nhìn Phong Lăng, Lệ Nam Hành không thể hiện gì quá rõ ràng nhưng cô vẫn có thể lờ mờ cảm giác được bản thân như một miếng thịt đang treo bên miệng anh.
Bất cứ lúc nào cũng có thể bị anh ngoạm vào miệng.
Chắc hẳn cô không biết rằng, hình ảnh một cô gái nhỏ thường ngày dám cầm súng xông pha vào chiến trường giờ lại ra vẻ tránh né vì sợ bị hôn hoặc sợ bị anh làm bậy làm bạ gì đó thế này mê người cỡ nào, khiến người ta muốn phạm tội cỡ nào.
Lệ Nam Hành ôm chặt người ở trong lòng, anh lại cúi đầu thấp hơn nữa, để nụ hôn từ trên đỉnh đầu cô dần dần lướt dọc xuống phía dưới. Lúc anh vừa mới khẽ hôn qua vành tai, Phong Lăng lập tức run lên vì nhạy cảm, cô vội vàng đẩy anh ra, nhưng chỉ đổi lấy được một cái cắn nhẹ vào tai cô của người đàn ông nọ.
Cái cắn này suýt nữa đã khiến cô khẽ kêu lên.
...