Chương 1226: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (487)


...

Ban đầu, Phong Lăng còn chưa kịp phản ứng lại, mấy giây sau mới ngộ ra được ý nghĩ của câu "ông xã" kia.

Cô ấp a ấp úng nói: "Em còn chưa kết hôn, gọi thế không hay cho lắm."

Lệ Nam Hành giễu cợt: "Em đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà."

Cho dù hiện tại Lệ Nam Hành muốn nói cho Phong Lăng biết chuyện cô đã được gả cho anh từ ba năm trước rồi, nhưng tiếng kêu ùng ục không đúng lúc phát ra từ bụng cô lại làm gián đoạn suy nghĩ muốn nhận vợ ngay lúc này của anh.

Dù sao cô cũng phải ăn cơm đã.

"Bao lâu em chưa ăn rồi?”

"Không lâu lắm, chắc là trưa nay? Cũng có thể do lúc sáng bận quá nên quên mất." Thật ra Phong Lăng chỉ ăn một chút đồ từ buổi sáng hôm qua, sau đó đến hiện tại thì chưa có gì vào bụng cả. Cô không muốn ăn, hơn nữa lại đang đến tháng, cô cảm thấy không thoải mái, hôm nay thì lo lắng cho chuyện thi sát hạch, căn bản là chẳng muốn ăn gì.

Kết quả không ngờ rằng chuyện xấu hổ như thế này lại xảy ra với cô, khi cô đang đang nói chuyện đàng hoàng với Lệ Nam Hành thì bụng cô bỗng kêu lên...

Lúc này, đám người mới lục tục đi ra ngoài, nhất là khi những thành viên đội Hai đi ra, thấy Lệ lão đại còn đang ở bên ngoài với huấn luyện viên Phong Lăng, bấy giờ, ai nấy đều tỏ vẻ lúng túng sợ sệt, hận không thể đi đường vòng. Bọn họ chỉ sợ Lệ lão đại – người mấy ngày trước còn bị bọn họ nói xấu không biết bao nhiêu lần, lỡ thấy ai khó chịu lại lôi ra xử.

Tuy Lệ Nam Hành rất muốn đích thân dạy dỗ lại mấy tên nhóc này một trận ra trò, nhưng nhớ tới bây giờ Phong Lăng đang đến tháng nên tâm trạng không tốt lắm, lại lo cô chưa ăn uống gì, cuối cùng anh đến hỏi thăm huấn luyện viên của đội Hai một lát, rồi gọi thành viên của cả hai đội cùng ra ngoài ăn cơm luôn.

Đám người mới đang lo lắng phải chăng sau này không còn có tư cách sống trước mặt lão đại nữa hay không, lúc đi ra ai nấy đều ủ rủ cúi đầu. Bỗng nghe nói Lệ lão đại đến mời đi ăn cơm, bọn họ không biết đây là bữa cơm chia tay trước khi đuổi họ ra khỏi căn cứ hay là đang tạo cơ hội cho bọn họ ở lại. Trong lòng ai nấy đều thấp thỏm lo âu, nhưng không ai muốn bỏ lỡ cơ hội được ăn cơm chung với thần tượng, thế là tất cả đều đồng ý đi.

Nhưng khiến người ta không ngờ nhất là, Lệ lão đại vừa nãy còn đứng trên sân huấn luyện mặt không cảm xúc tặng cho tất cả bọn họ một chữ “cút”, thế mà bây giờ lại mời họ đi ăn lẩu!

Khí trời lạnh như thế, không ngờ Lệ lão đại Diêm Vương mặt lạnh trong truyền thuyết lại ấm lòng đến vậy!

Lệ Nam Hành cử người ra ngoài căn cứ đặt chỗ trước, trời vừa xẩm tối, căn cứ đã cử mười mấy chiếc xe đưa đám người mới này đến chỗ ăn.

Tất nhiên, Lệ lão đại mời khách thì mời khách, nhưng chắc chắc sẽ không ngồi ăn chung một bàn với bọn họ. Chỉ có điều dù gì ở đây cũng là Mỹ, có thể tìm được một nhà hàng lẩu vừa rộng lớn vừa xa hoa, mùi vị lại thơm ngon thế này là không hề dễ dàng, đã thế còn được lão đại mời, cho dù không thể ngồi cùng bàn với lão đại thì ai nấy cũng đều cảm thấy bản thân rất vinh hạnh.

Bàn của Lệ Nam Hành có Phong Lăng, A Phong, các thành viên cũ của trụ sở căn cứ, gồm cả vài người của đội bắn tỉa, còn có Hàn Kình và Tiểu Hứa, đều là những người đã quen biết từ lâu.

Cũng vì là người quen nên Phong Lăng thoải mái hơn rất nhiều, không cần lo lắng sẽ bị mấy ánh mắt soi mói của đám người mới kia.

Không lâu sau, nhân viên quán lẩu bưng từng khay nguyên liệu cần thiết vào.

Tam Bàn vui vẻ reo lên, đồng thời huých A K một cái: "Người anh em, cả đời tôi cũng không ngờ sẽ có một ngày được Lệ lão đại mời đi ăn đấy, đã thế còn là ăn lẩu nữa chứ! Trời ạ! Lão đại, sao anh biết dạo này bọn tôi muốn đi ăn lẩu vậy? Ở Los Angeles mà muốn ăn lẩu ngon thì khó như lên trời ấy!"

"Tôi không biết." Lệ Nam Hành tự mình lấy hai khay đồ ăn Phong Lăng thích đưa đến trước mặt cô: "Tôi chỉ biết Phong Lăng thích ăn thôi."

Tam Bàn không hề để tâm mà cười ha ha: "Kệ đi, kệ đi! Tôi có ăn là được. Ái chà, bây giờ trời lạnh như thế mà đi ăn lẩu thì quả là tuyệt vời! Phong Lăng, sau này cô phải đề cập nhiều món ăn hơn trước mặt lão đại nhé, như thế thì nói không chừng bọn tôi cũng có cơ hội đi ké theo mấy bận! Úi chà, gọi thịt bò chưa? Nào, nào, người đâu, cho tôi hai khay thịt bò với!"

"Bên cạnh có kìa." Hàn Kình liếc anh ta một cái.

Tam Bàn lia mắt thì thấy ngay hai khay thịt bò ở cạnh bàn, bấy giờ mới bỏ thịt bò vào trong nồi lẩu.

Lệ Nam Hành lấy trái cây thường ngày Phong Lăng thích ăn đưa đến trước mặt cô: "Lần trước mua giúp em món lẩu kia là ở quán gần khách sạn ấy, tiệm này cũng là một trong những chi nhánh của nó. Anh nghe nói hương vị của các chi nhánh đều giống nhau chứ không khác nhau gì nhiều, cũng gần căn cứ nữa, sau này nếu em muốn ăn thì có thể thường xuyên dẫn em đến đây ăn."

Phong Lăng xiên một quả cà chua bi đỏ tươi ở trong khay cho vào miệng, vị chua ngọt đang xen khiến lòng người dễ chịu hẳn ra. Cô chủ động bỏ thêm cải xanh ở trước mặt vào trong lẩu, sau đó thuận tay lột vỏ một trái quýt, rồi lại vô cùng tự nhiên đưa một múi đến bên miệng người đàn ông ở bên cạnh.

Lệ Nam Hành trước giờ ghét ăn quýt: "..."

Anh nhìn ngón tay trắng nõn đang đưa múi quýt trơn bóng màu cam tươi đến bên miệng mình, trước sự chứng kiến của đám người ngồi cùng bàn, há miệng ra, ăn luôn.

Tiểu Hứa, Hàn Kình và cả A Phong hiểu rất rõ thói quen của Lệ Nam Hành: "..."

Mẹ ơi, bọn họ có nhìn nhầm không?

Lệ lão đại ăn quýt? Còn không nhổ ra nữa chứ? Nuốt xuống luôn rồi hả?

"Em ăn đi." Lệ Nam Hành bị đút liên tục ba múi quýt thì có vẻ không chịu nổi nữa, mặc dù Phong Lăng đút thuốc độc cho anh thì có lẽ Lệ Nam Hành cũng sẽ thản nhiên uống, nhưng sức mạnh của trái quýt to lớn quá, anh thật sự không chịu được nữa, đè tay cô xuống: "Ăn mấy món mình thích trước đi đã."

Tiếp đến, người đàn ông đút một quả cà chua bi cho cô ăn, thành công cắt đứt suy nghĩ muốn đút cho anh ăn tiếp của cô.

Phong Lăng đang bận lo lắng chuyện số phận của đám người mới, lỡ anh không vui lại đá hết đám người mới đi thì phải làm sao. Vì thế cho dù xấu hổ lắm, nhưng vẫn theo bản năng muốn làm chút gì đó, cô lại không biết cách lấy lòng lắm, vì thế ngay cả trái cây mình đang cầm trong tay là cái gì cũng chẳng quan tâm, chỉ cảm thấy múi quýt có vẻ dễ đút hơn.

Chờ đến khi cô ý thức được mình đút cho anh ăn cái gì mới vội quay mặt sang, nhưng lại chỉ nhận được ánh mắt hàm chứa ý cười của anh.

"Tôi bảo này, hai người..." Hai người này đang đút nhau ăn, còn đám người chung bàn thì bị cưỡng ép ăn thức ăn cho chó, A Phong nói: "Tém lại chút đi, tém lại chút được không? Còn có bao nhiêu người ở đây cũng đang chờ ăn lẩu, kết quả lại bị các người cho ăn cơm chó trước cho no rồi, còn muốn để người ta ăn cơm không hả?"

"Chỗ này không phải căn cứ, tôi hẹn hò với người con gái của tôi, cũng đâu ở trước cửa trụ sở căn cứ đâu mà cậu cũng can thiệp vào?" Lệ Nam Hành lườm anh ta một cái: "Cậu ở trong nhà họ Lệ lâu vậy rồi, chẳng lẽ không học được chút mánh khóe nghe lời đoán ý nào à?"

A Phong: "..." Biết ngay chuyện mình xen vào lúc Lệ lão đại đang yêu đương sẽ bị ghim lâu thiệt lâu mà.

Dù có sự hiện diện của A Phong và một đám người ngồi cùng bàn đang vờ như mắt không thấy tai không nghe, nhưng rõ ràng tâm trạng của Lệ Nam Hành không hề bị ảnh hưởng, giờ anh chỉ muốn hẹn hò yêu đương với cô gái của mình thôi.

Nghe A Phong nói vậy, Phong Lăng cũng cảm thấy nên kiềm chế lại một chút, đang định đứng dậy đổi chỗ ngồi thì người đàn ông kia đã nhanh chóng khoác tay lên ghế dựa của cô, giọng nói hững hờ nhưng lại có sức uy hiếp không cho phản kháng lại: "Em ngồi xuống."

...