...
Phong Lăng chợt nhíu mày, nói một cách nghiêm túc: “Tôi bảo anh leo lên cơ mà!”
“Không cần cõng, cho anh ôm em một lát, chắc anh có thể hồi phục lại chút sức lực.” Giọng nói trầm khàn của người đàn ông vang lên sau lưng cô. Lúc sau, khi Phong Lăng sắp tức giận, Lệ Nam Hành nhanh chóng lùi lại một bước, buông cô ra.
Phong Lăng quay phắt đầu lại, rồi nhìn anh bằng ánh mắt không thể nào hiểu nổi: “Bây giờ là lúc nào rồi mà anh còn…?”
“Bất kể là lúc nào, anh vẫn là người đàn ông của em. Chẳng có lý nào anh lại để em cõng anh cả, trừ phi anh chết, đến thở cũng không nổi, không thể làm chủ hành vi và suy nghĩ của chính mình, bằng không sẽ mãi chỉ có anh bảo vệ em, không có chuyện em cõng anh.” Người đàn ông nói xong, vòng qua cô với vẻ mặt không đổi sắc, đi thẳng về phía trước. Dù cho vì mất quá nhiều máu mà dần mất đi sức lực, dù cho bước chận chậm chạp, loạng choạng, nhưng anh vẫn bước tiếp.
Phong Lăng nhìn chiếc áo màu đen trên người anh, trên chiếc áo đó gần như không thể nhìn ra được vết máu nào nhưng mùi máu tanh lan tràn trong không khí lại nồng nặc khiến cô cau mày lại.
Cô rảo bước thật nhanh, đưa tay đỡ lấy anh: “Vậy tôi dìu anh đi, được không?”
Gương mặt nghiêm nghị của người đàn ông không có bất kỳ sự thay đổi nào, Lệ Nam Hành chỉ liếc nhìn cô một cái. Bình thường mặt của Phong Lăng còn lạnh lùng hơn anh nhưng bây giờ bởi vì vết thương trên lưng anh, cô thật sự không thể nhịn được nữa, sợ anh thật sự sẽ xảy ra chuyện gì đó. Hai tay cô đỡ lấy cánh tay anh vô cùng cẩn thận: “Thường thì sâu trong những khu rừng kiểu này sẽ có thú dữ ẩn nấp, cũng có rất nhiều hang động nhỏ bí mật hoặc các hốc cây bên dưới lùm cây nào đó. Bọn chúng muốn tìm cũng chưa chắc đã có thể tìm ra rốt cuộc chúng ta đang ở đâu.”
Sau khi nói xong, Phong Lăng đưa người đàn ông đi tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng cũng tìm thấy một hốc cây bên dưới một cây cổ thụ cao lớn già nua, đại khái có thể chứa được hai người họ. Chỗ này trông có vẻ rất kín đáo, đồng thời với bản lĩnh của đám người đó, chắc chúng không thể tìm ra nơi này được, Phong Lăng vội vàng đỡ Lệ Nam Hành ngồi xuống.
Lúc Lệ Nam Hành ngồi xuống, vì vết thương ở sau lưng, nên anh hơi nhíu mày, nhưng cũng chỉ trong phút chốc rồi biến mất, anh quay đầu nhìn về phía lùm cây rất cao ở bên ngoài: “Cả đoạn đường bên ngoài đều có vết máu, nếu bọn chúng muốn tìm thấy chúng ta, tiện thể mượn đâu hai con chó săn là đủ để lần ra chúng ta rồi.”
“Yên tâm, tôi sẽ xử lý, anh đợi một chút.”
Phong Lăng nói xong thì bước ra khỏi một khoảng vuông nho nhỏ chỉ có thể chứa được hai người, đi vào trong lùm cây cao đó ở bên ngoài.
Dù khu rừng này rất lớn, đâu đâu trông cũng u ám và huyền bí, nhưng thực tế thì dù sao nơi này cũng chỉ là một khu rừng gần với nội thành, các loài thú dữ và động vật ở đây đã sớm chạy hết sạch vì bị con người tới quấy rối quá nhiều, những con thú có thể tìm thấy được bây giờ cũng chỉ có loài rắn và vài loại động vật nhỏ vô hại.
Phong Lăng đi hái một ít rau diếp cá đặc biệt trong rừng, bóp nát bằng tay, sau đó cứ như vậy thuận theo con đường lúc đến chà hỗn hợp rau diếp cá có mùi rất nồng đủ để lấn lát mọi mùi hương khác lên tất cả vị trí gần đó, tiếp theo cô lại rẽ sang phía bên kia của con đường, tiếp tục chà.
Cứ như vậy sau mười mấy phút, Phong Lăng đã giải quyết được phần lớn khu vực này với động tác rất nhanh nhẹn, diếp cá là một thứ có mùi hương rất nồng. Chưa nói đến chuyện bọn chúng không thể nào có chó săn, mà dù thật sự có chó săn đi chăng nữa, rau diếp cá đầy mặt đất thế này, chúng cũng không thể phân biệt ngay được mùi bên chỗ nào nồng hơn. Bởi vì chính trong rau diếp cá đã có lẫn mùi tanh, rất dễ nhầm lẫn với mùi máu của con người.
Điều này chỉ có người lớn lên ở trong rừng như Phong Lăng mới có thể biết được, còn người khác trừ phi là nhà thám hiểm rừng rậm chuyên nghiệp, bằng không đến cả những thầy thuốc tài giỏi cũng chưa chắc đã biết.
Lúc chui vào trong hốc cây, Phong Lăng thấy Lệ Nam Hành ngồi bên trong, nhắm mắt, chẳng hề nhúc nhích.
Trái tim Phong Lăng đập mạnh, cô bước nhanh đến rồi ngồi xổm trước mặt anh: “Lệ Nam Hành?”
Vì cô đột nhiên dùng sức lắc vai, nên người đàn ông đang nhắm mắt phải mở mắt ra nhìn cô gái trước mặt. Dù sắc mặt anh nhợt nhạt, yếu ớt, nhưng trong ánh mắt dường như vẫn có tia sáng: “Ban nãy, không phải em vẫn gọi tôi là Lệ lão đại à? Nhưng cũng được, thế nào cũng dễ nghe hơn hai chữ anh Lệ.”
Phong Lăng lườm anh, không muốn nói mấy câu nhảm nhí với anh nữa, cô rút con dao găm mang theo bên mình trước khi lên xe ra, sau đó dùng sức cắt áo trên người anh. Lúc người đàn ông nhăn mày, ghé sát lại nhìn cô, cô lạnh giọng nói: “Hôm qua tôi đã nhìn vết thương của anh rồi, chắc hôm nay anh không ngại tôi nhìn thêm lần nữa đâu nhỉ.”
“Không ngại, nhưng động tác cắt áo này của em hơi thô bạo quá đấy…” Người đàn ông khẽ cười nhẹ một tiến.
Phong Lăng lạnh mặt: “Anh thích nhẹ nhàng thì đi tìm người dịu dàng ấy, bớt tới làm phiền tôi đi.”
Lệ Nam Hành bất chợt bật cười vì câu nói này của cô, thậm chí anh còn cười thành tiếng. Lúc đang bật cười, anh lại không nhịn được mà ho khan, anh ho đến mức vết thương trên lưng vốn vẫn chưa khô nay lại tiếp tục chảy máu ồ ạt ra ngoài.
Vốn dĩ vừa rồi bởi vì luôn phải đi lại, nên không thể nào khiến vết thương dễ dàng khép miệng, máu vẫn cứ chảy đến tận bây giờ, Lệ Nam Hành chưa ngất đi đã là có thể chất quá tốt rồi.
Nhìn gương mặt đã trắng bệch, nhưng vẫn cố cười của người đàn ông, Phong Lăng bất chợt nhớ tới đêm trên núi Rogers. Lúc đó anh đã yếu lắm rồi mà vẫn có thể giày vò cô tới mức mấy ngày sau cũng không thể xuống giường, phải trốn trong lều bên cạnh, nằm trên giường không muốn ra ngoài gặp ai. Cô thật sự bái phục thể lực của người đàn ông này, vì vậy so với anh, thể lực của cô đúng là cách biệt một trời một vực.
Đang yên đang lành đột nhiên lại nhớ đến chuyện đó, sắc mặt của Phong Lăng bỗng tối sầm lại, nhưng cô không lên tiếng, chỉ cúi người xuống dùng sức xoay bả vai của người đàn ông lại, kiểm tra vết thương sau lưng anh rồi nói: “Đạn có bắn xuyên qua xương bả vai không?”
“Chắc không đâu, nếu bị bắn trúng xương, anh không thể nào đi xa như thế được.” Người đàn ông khàn giọng đáp một câu: “Chỉ ở trong da thịt thôi, không phải em có dao à? Giúp anh lấy đạn ra đi.”
Phong Lăng tưởng rằng mình đã nghe nhầm, bàn tay vẫn kề sát bên vết thương của anh chợt khựng lại, cô đột nhiên ngẩng đầu lên: “Anh nói gì cơ?”
Lệ Nam Hành ngoái lại nhìn cô, tiện tay nhặt con dao găm cô vừa ném xuống đất lên: “Lấy đạn ra.”
Bàn tay của Phong Lăng lập tức rời khỏi lưng anh: “Tôi không làm được đâu!”
“Bây giờ không biết lúc nào mới có thể rời đi, chắc em biết rất rõ, thời gian mà vật như đạn ở trong cơ thể càng lâu thì càng nguy hiểm, em muốn để anh chết ở đây hay sao?” Người đàn ông hờ hững hỏi ngược lại: “Cắt phần da ở cạnh vết thương ra mà em cũng không biết à? Bây giờ đạn chỉ ở trong lớp da thịt bên ngoài, không khó đâu, cứ trực tiếp lấy ra thôi.”
“Tôi chưa làm chuyện này bao giờ, tôi không biết đâu.” Phong Lăng vừa nói vừa đăm chiêu nhìn vết thương sau lưng Lệ Nam Hành. Nhớ lại lúc cô bị rắn cắn ngày trước, anh đã dùng sức rạch một vết dao hình chữ thập trên vai mình.
Hình như nếu rạch theo kiểu hình chữ thập thì thật sự có thể lấy được viên đạn ra ngoài…
...