Chương 1011: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (272)


...

Bỗng có tiếng huýt sáo vang lên, mọi người đều chuẩn bị xem trò vui, muốn xem thử bạn học viên Trần này sẽ bị huấn luyện viên A Linh quật ngã xuống đất như thế nào.

Phong Lăng cũng chỉ lạnh nhạt nhìn Trần Bắc Khuynh một cái, cô lùi lại một bước nhường cho anh ta tiến lên: “Bắt đầu đi.”

Trần Bắc Khuynh tiến lên trước, động tác nhanh nhẹn, dứt khoát, bày ra một tư thế tiêu chuẩn của một học viên giỏi, từng động tác của anh ta đều rất chắc chắn và đều là những chiêu thức mà Phong Lăng đã dạy. Trần Bắc Khuynh vươn dài cánh tay ra, túm lấy cánh tay của Phong Lăng, lúc cô đang định thăm dò tìm chỗ sơ hở trong động tác của đối phương, đột nhiên có một sức mạnh kéo cô đến trước mặt.

Vì Trần Bắc Khuynh đột nhiên thực hiện một tư thế không theo động tác tiêu chuẩn, Phong Lăng ngước mắt lên nhìn anh ta, cô định đẩy đối phương ra, nhưng cánh tay vốn đang nắm lấy bả vai cô của Trần Bắc Khuynh lại vươn ra trước, đột nhiên lấy túm bả vai bên trái của Phong Lăng. Giây phút đó, vẻ mặt Phong Lăng đột nhiên thay đổi, Trần Bắc Khuynh bất chợt vác cô lên vai, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh ta vác Phong Lăng lên vai chừng mười mấy giây, cố ý không để Phong Lăng giãy giụa, xoay tròn tại chỗ mấy vòng, sau đó mới quật ngã cô xuống tấm đệm dưới đất ở sau lưng.

Tấm đệm rất êm, ngã xuống cũng không có vấn đề gì nhưng lúc quật ngã Phong Lăng xuống đất, Trần Bắc Khuynh đã thấy hối hận ngay. Vì sợ Phong Lăng bị ngã đau, anh ta quay người lại định kéo cô dậy nhưng trong lúc tức giận, Phong Lăng đã đá anh ta ra.

Trong lúc hai người đang giằng co, động tác của Phong Lăng không ổn định và Trần Bắc Khuynh cũng vậy, bất chợt, cả người anh ta bổ nhào xuống đất, đè mạnh lên người Phong Lăng.

Trông thấy nữ huấn luyện viên mặt lạnh lại bị quật ngã tại chỗ, tiếng huýt sáo ở xung quanh càng ầm ĩ hơn, cùng với đó là những tiếng kêu kinh ngạc: “F*ck, f*ck”.

Chính Trần Bắc Khuynh cũng ngây ra một lúc, đây là tình huống mà anh ta không ngờ đến.

Nhưng Phong Lăng lại lạnh lùng nhìn đối phương: “Đứng dậy.”

Trần Bắc Khuynh nhìn Phong Lăng, trong ánh mắt có sự xúc động và áy náy. Lúc đứng dậy, anh ta định giơ tay kéo cô lên nhưng người đối diện không thèm liếc nhìn tay anh ta lấy một cái, nhanh nhẹn đứng dậy, đồng thời lạnh giọng hỏi: “Sao anh biết trên bả vai tôi có vết thương? Các chiêu khác còn chưa học được, mà đã học được cách chăm chăm tìm điểm yếu của người khác để tấn công trước rồi sao?”

“Mấy lần trước tôi thấy mỗi lần khi bả vai bên trái của cô bị đụng trúng, mười lần thì chắc phải đến tám lần trông cô có vẻ không được thoải mái. Dù tôi không chắc có vết thương cũ hay là gì nhưng với năng lực của một người mới học, muốn quật ngã cô qua vai thành công thì chỉ có thể đánh vào điểm yếu của cô. Dù chiêu này khá hèn hạ nhưng chí ít cũng là một thủ đoạn để đấu cận chiến, đây là câu mà cô đã từng nói khi lên lớp, cô quên rồi sao?” Trần Bắc Khuynh thản nhiên nhìn cô.

Phong Lăng nhất thời cứng họng, không muốn nói gì thêm nữa, chỉ giơ tay tỏ ý anh ta hãy quay về vị trí.

Sau khi tiết học kết thúc, vì Phong Lăng đã giành được giải quán quân đấu cận chiến cho nữ phạm vi toàn nước Mỹ, huấn luyện viên trưởng của võ quán và quản lý đã sắp xếp một buổi tiệc chúc mừng.

Vốn dĩ Phong Lăng đã đeo mặt nạ đi thi đấu, cũng không nói ra tên thật của mình, mà chỉ báo một biệt danh thôi, bị nhận ra cũng không làm sao nhưng cô không muốn làm rùm beng lên.

Nhưng lúc đó, cô cũng đang không có việc gì để làm, ngày nào cũng chỉ lên lớp, nghỉ ngơi rồi lên lớp xong lại nghỉ ngơi, dường như cuộc sống đã mất đi mục tiêu, hàng ngày trôi qua rất tẻ nhạt. Huấn luyện viên trưởng đã nhìn ra tâm trạng của cô, nên hỏi cô có muốn thử đi thi đấu hay không. Hai tháng nay, Phong Lăng luôn chuẩn bị cho giải đấu nên thường xuyên tập luyện một mình, bây giờ sau khi giành được giải quán quân, cô lại không biết mình nên làm gì.

Buổi tiệc được gọi là tiệc chúc mừng này chẳng qua chỉ là cùng ăn một bữa cơm và uống vài ly rượu.

Tửu lượng của Phong Lăng vẫn không tốt như trước nhưng dù gì cô cũng đã làm việc ở bên ngoài lâu như vậy, ít nhiều cũng nên uống vài ly. Đợi tất cả mọi người ăn uống xong xuôi, Phong Lăng đã từ chối người bảo muốn đưa cô về, sau đó tự bắt xe về chỗ ở của mình ở Boston.

Buổi tối cô chỉ uống vài chén rượu, không hề say, cùng lắm trên người chỉ có mùi rượu nhàn nhạt và hơi chuếnh choáng.

Cô bước vào khu chung cư của sinh viên nằm giữa Viện Công nghệ Massachusetts và Đại học Havard, đi vào thang máy, ấn số tầng mười lăm.

Đây là nơi cô đã thuê ở hai năm nay, một căn hộ nhỏ khoảng năm mươi mét vuông. Môi trường xung quanh đây khá ổn, hơn nữa vì thường xuyên cho du học sinh thuê, nên giá cả cũng không quá đắt, điều kiện sống xung quanh cũng không quá xa xỉ, cô sống ở đây rất yên ổn.

Cô đi ra khỏi thang máy, cầm chìa khóa, mở cửa đi vào, bật đèn, ném túi xách xuống, đá giày, mọi việc làm liền một mạch, sau đó lại là một đêm ngồi yên lặng, ngây ngốc trên sofa.

Bọn họ đều nói đây là cuộc sống của người bình thường.

Cuộc sống này khác hoàn toàn với khi cô sống ở trong rừng, không có cảm giác kích thích hay cảm giác thành tựu khi tìm kiếm được đồ ăn.

Cũng không có huấn luyện thể lực và những bài huấn luyện ác quỷ hàng ngày trong căn cứ XI, không có súng bắn tỉa, không có mồ hôi, càng không có những nhiệm vụ bên bờ sinh tử.

Dường như cuối cùng cô đã có một cuộc sống giống những người khác, nhưng lại mất đi chính mình.

Đêm dần khuya, Phong Lăng ngồi trên sofa nhưng cũng không thấy buồn ngủ, cô đứng dậy đi tắm rửa, sau khi ra ngoài cô vừa lau đầu vừa ngồi trên sofa mở ti vi, mở đại một kênh, dừng ở một kênh đang có chương trình giải trí. Cô cũng không xem nội dung gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng cười của những người dưới khán đài không ngừng vang lên, cô dùng cách này để khiến căn phòng yên lặng trở nên sôi nổi hơn một chút.

Sau khi lau tóc, Phong Lăng sờ lên vai.

Đây là vị trí cô bị rắn độc cắn khi làm nhiệm vụ ở Thung Lũng Rắn năm xưa, dù nói là vết thương cũ nhưng nó thật sự đã sớm không còn đau nữa.

Chính Phong Lăng cũng không biết tại sao, rõ ràng đã không còn đau nữa, thậm chí một chút cảm giác cũng không có nhưng chỉ cần bị đụng vào, miệng vết thương lại giống như bị cào xé, chợt đau đớn dữ dội.

Cả người cô đều không thoải mái.

Vì vậy, nó đã trở thành phản ứng theo bản năng một cách khó hiểu.

Chỗ trên vai để lại một vết dao cứa hình chữ thập màu trắng nho nhỏ, nó đã trở thành điểm nhạy cảm của cô, không thể chạm vào, như một “tâm bệnh” vậy.

Lúc này, chiếc điện thoại để trên bàn trà reo lên, Phong Lăng gạt mấy lọn tóc vẫn chưa khô của mình, tiện tay cầm lấy chiếc điện thoại, liếc nhìn dãy số trên màn hình, nghe máy.

“Phong Lăng, hôm nay tình cờ chị mở kênh thể thao Mỹ trên ti vi, xem được một giải đấu cận chiến toàn nước Mỹ, quán quân nữ đó có phải là em không?” Giọng nói của Văn Nhạc Tình truyền đến.

Động tác của Phong Lăng khựng lại, cô không giải thích, mà hỏi ngược lại: “Sao chị chắc đó là tôi?”

“Chị cũng không chắc lắm, chỉ cảm thấy trong nhận thức có hạn của mình, một cô gái có thân thủ lợi hại và tốc độ nhanh nhẹn dứt khoát như vậy, dường như chị chỉ có thể nghĩ tới em. Với lại, chị thấy chiều cao của người đó tương đương với em, thêm nữa là số báo danh, dù là Linh chứ không phải Lăng, nhưng với sự hiểu biết của chị về em thì chị thấy Linh này nhất định là em.”

(*) Trong tiếng Trung, “Linh” và “Lăng” phát âm giống nhau.

Phong Lăng mỉm cười: “Núi cao còn có núi cao hơn, có lẽ người đó thật sự không phải là tôi đâu.”

...