...
"Trong nhà có chứa đàn ông không thể để anh gặp à?" Người đàn ông nhìn cô chằm chằm.
Phong Lăng vẫn lạnh lùng nhìn anh: "Không có."
"Hay trong nhà có vật gì không thể để anh trông thấy?"
"Không có."
"Vậy tại sao anh không thể vào trong ngủ một giấc?"
"Anh ngủ ở đâu chẳng được, sao cứ phải vào nhà tôi ngủ?"
"Anh đứng bên ngoài cả một đêm, em muốn để anh lại về trong xe ngồi ngủ sao?"
"Đó là chuyện của anh, tôi không quan tâm."
Lệ Nam Hành nhìn cô trong chốc lát, ho nhẹ một tiếng: "Được, thế anh lại về xe vậy.”
Thấy người đàn ông quả thực đã gầy hơn so với hai năm trước, không phải gầy về vóc dáng, dáng người Lệ Nam Hành vẫn luôn hoàn mỹ không chê vào đâu được, mà là cảm giác gầy gò, hiển nhiên hai năm nay thật sự sống không tốt lắm, hơn nữa có lẽ mấy ngày gần đây đúng là không lúc nào được nghỉ ngơi tử tế.
Phong Lăng nhìn bóng lưng Lệ Nam Hành, không hề có cảm giác mềm lòng mà chỉ nhìn cả đống đầu thuốc lá bên kia, nhìn mái tóc hơi bù xù của người đàn ông, rồi lại nhìn khuôn mặt hơi tiều tụy của anh.
Nhà cô gọn gàng ngăn nắp không bừa bộn, chẳng có gì là không thể cho người khác thấy cả.
Mặc dù không còn quan hệ yêu đương, mặc dù cô đã buông bỏ chuyện trước đây, nhưng dẫu sao anh cũng đã từng là lão đại của cô.
"Tối hôm qua, anh thật sự đứng ở đây suốt đêm không ngủ à?" Phong Lăng lạnh nhạt hỏi.
Người đàn ông đã đi tới trước cửa thang máy, đưa lưng về phía Phong Lăng, chính anh cũng liếc nhìn đống mẩu thuốc lá bên kia, sau đó quay đầu nhìn cô: "Em nghĩ sao?"
Đã buồn ngủ đến mức này rồi, còn ra vẻ cái gì chứ?
Sắc mặt Phong Lăng không thay đổi, cô liếc nhìn bóng lưng anh, trực tiếp đẩy cửa phòng bên tay ra, bước ra ngoài một bước: "Tự đi vào ngủ đi, buổi tối trước 6 giờ rưỡi tôi sẽ về đến nhà, anh phải rời đi trước khi tôi về, đừng để lúc tôi về lại nhìn thấy anh nữa."
Lệ Nam Hành ngoái đầu nhìn cô, Phong Lăng lại nói: "Chìa khoá tôi cầm đi rồi, lúc đi anh đóng cửa lại là được. Ngoài ra, chỉ cho phép ngủ trên ghế sofa, không được động vào bất cứ đồ vật nào khác, đừng làm bẩn hay làm loạn nhà tôi lên."
Lúc này Lệ Nam Hành dứt khoát quay hẳn lại, từ trên cao nhìn xuống người con gái đã sắp đi tới bên cạnh mình: "Anh là người có bệnh sạch sẽ, em nghĩ anh sẽ làm bẩn làm loạn tới mức nào?"
Phong Lăng không nói tiếp nữa mà chỉ liếc anh một cái: "Không phải rất mệt cần đi ngủ rồi sao? Nếu không vào thì bây giờ tôi khóa cửa đây."
Lệ Nam Hành lại nhìn bộ đồ thể thao nữ và túi xách trong tay cô: “Giờ không còn giả làm đàn ông nữa mà sao vẫn nói chuyện không khách khí như vậy?"
Phong Lăng mặc kệ anh, ấn thang máy, không nói nhiều nữa.
Thấy cô vội vàng ra ngoài, rõ ràng không muốn nói chuyện với mình, Lệ Nam Hành cũng không sốt ruột hay nhiều lời, anh nhìn vẻ mặt vừa mất kiên nhẫn vừa lạnh lùng của cô, đi thẳng vào trong, lúc vào cửa bỗng nhiên nói: "Trong nhà có đồ ăn sáng không?"
"Không có." Phong Lăng đứng trước cửa thang máy, lạnh lùng đáp lại.
"Vậy ban nãy em chưa ăn sao?"
"Ăn rồi."
"Không chừa lại chút nào à?"
"Nhà tôi không nuôi mèo, nuôi chó, có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, chừa lại làm gì?" Nhìn con số trên thang máy chầm chậm tăng lên, cô bảo: "Trong tủ lạnh có bánh mì, muốn ăn thì tự nướng."
"Ừm, anh đi ngủ trước, dậy rồi ăn." Người đàn ông dứt lời bèn đóng cửa lại luôn.
Phong Lăng: "..."
Cô lặng lẽ nhìn thang máy lên trước mặt, nghĩ thế nào cũng thấy khó chịu.
Cảm thấy hình như mình không nên cho anh vào trong.
Mặc dù nói quả thực tối hôm qua anh rất đàng hoàng, không còn ngang ngược xông vào giống trước đây, cũng lịch sự ở bên ngoài suốt đêm, không bi lụy hi vọng tha thứ cũng không quấn lấy nhất định phải giải thích trước mặt cô, lại càng không bá đạo quá đáng cưỡng ép làm gì cô.
Nhưng bây giờ, loại hành vi không biết xấu hổ này, mãi đến lúc cửa bị anh đóng lại từ bên trong, Phong Lăng mới phản ứng lại được, rốt cuộc vừa rồi cô nghĩ gì vậy? Sao lại để anh vào?
Nếu anh quá hung hăng thì chắc chắn cô sẽ từ chối, nhưng dường như anh đã làm ngược lại hoàn toàn với cách làm trước kia.
Cửa thang máy mở ra, cô không kịp suy nghĩ nhiều nữa mà đi vào, quay đầu nhìn cánh cửa đã đóng, hơi cau mày lại rồi sau đó đóng cửa thang máy.
Mãi đến lúc ra khỏi khu chung cư, trong lúc nhất thời, Phong Lăng cũng mất đi hứng thú muốn chạy bộ buổi sáng, bèn trực tiếp đi tới bãi đỗ xe. Phong Lăng ngồi vào trong xe, cảm nhận nhiệt độ không khí cực thấp khi để xe ở bên ngoài suốt cả đêm, lại nghĩ tới người đàn ông nói mấy ngày gần đây anh vẫn ngủ như vậy.
Rốt cuộc anh muốn làm gì?
Nếu như anh đủ hiểu cô, không, phải nói là anh cực kỳ hiểu cô, chắc hẳn là anh phải biết rất rõ, bất kể thế nào thì cô và anh cũng không thể trở lại như hai năm trước được nữa.
Cô cũng không thể có bất kỳ tình cảm mập mờ hoặc là vượt khỏi lý trí gì với một người đàn ông đã kết hôn.
Anh nên hiểu và cũng nên biết, mình không cần thiết phải ở lại đây, bởi sẽ chẳng có bất kỳ kết quả gì.
…
Sáu giờ tối.
"Đến giờ tan tầm rồi, sao cô vẫn chưa về nữa?" Huấn luyện viên trưởng vừa mới dạy xong lớp cuối cùng của hôm nay, sau khi vào phòng làm việc thấy Phong Lăng đang ôm cốc, ngồi trước máy vi tính.
Phong Lăng ngước mắt lên nhìn về phía anh ta: "Không có chuyện gì, ngồi lại một lát ở văn phòng thôi."
"Thời tiết lạnh như thế, không có việc gì thì ngồi đây làm gì, về nhà ấm hơn." Huấn luyện viên trưởng cười: "Cô có lái xe tới không? Có cần tôi đưa về không?"
"Có, tự tôi có thể về được." Phong Lăng đặt cốc xuống, nhìn đồng hồ: "Sáu giờ rưỡi tôi về."
Huấn luyện viên trưởng lại nhìn cô vài lần: "Khó chịu ở đâu à?"
"Không có."
"Bình thường thấy sau khi tới giờ tan làm cô đều về nhà đúng giờ, sao hôm nay hình như lại không muốn về lắm vậy?"
Phong Lăng không trả lời, chỉ cười nhạt.
Cô không chắc rốt cuộc Lệ Nam Hành đã đi chưa, cũng không biết anh đã tỉnh ngủ hay chưa nên cảm thấy nên về muộn hơn một chút, có lẽ thời gian có thể xê dịch so với anh, nhưng cũng không chắc lắm.
Có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài bấy lâu, cô vốn đã hơi hối hận vì chuyện mình để anh vào nhà, nếu không phải vì bây giờ quả thực thời tiết quá lạnh thì có lẽ cô có thể đi bộ suốt đêm bên ngoài.
Thời gian trôi đi đến sáu giờ bốn mươi, đèn trong ngoài võ quán đều đã tắt, chỉ còn lại gian phòng làm việc này.
Khu vực xung quanh Đại học Bách khoa đều là trường học, có chế độ quản lý rất nghiêm ngặt. Những võ quán mở lớp thế này đều phải dựa theo thời gian nghỉ ngơi quy định một cách chặt chẽ, nếu như tiếp tục để đèn mở thì sẽ bị nghi ngờ tăng thêm thời gian lên lớp, có thể sẽ bị điều tra.
Thấy không thể kéo dài thêm được nữa, Phong Lăng mới đứng dậy thu dọn đồ đạc, lái xe về nhà.
Khi về đến dưới khu chung cư, cô ngẩng đầu nhìn lên trên, đèn trong phòng tối om.
Có phải điều này có thể chứng minh, Lệ Nam Hành đã đi rồi hay không?
Phong Lăng lại nhìn chằm chằm phía trên một hồi, do dự một lát cô mới xuống xe về nhà.
Lúc đến trước cửa nhà, cô cầm chìa khoá mở cửa rồi vào trong. Nhìn căn phòng tối đen như mực, Phong Lăng giơ tay lên tìm kiếm trên tường, "bụp" một tiếng, ngọn đèn trong phòng khách nhỏ chợt sáng lên.
...