...
Phong Lăng nhìn bóng lưng anh, sau đó nhìn thấy đồ ăn sáng được anh bày trên bàn, cô ngớ ra một lát rồi nói: “Sao anh biết tối qua em chưa ăn gì?”
Lệ Nam Hành không trả lời, chỉ lấy từng hộp thức ăn trong túi ra, bày lên bàn.
Đương nhiên là anh biết.
Tối qua, Phong Lăng không biết anh có mặt ở buổi tiệc nhưng anh biết sau khi vào nhà của ngài Khải Đạt, cô luôn ngồi cùng với Quý Noãn ở trong phòng nghỉ, cùng lắm thì cô chỉ ăn chút hoa quả và bánh ngọt linh tinh thôi. Mà cô lại không thích ăn vặt, nên cũng chỉ ăn một chút, đến lúc tối quay về cô cũng chưa ăn cơm.
Phong Lăng đi tới, nhìn đồ ăn sáng trên bàn đều là những món mà ngày thường cô khá thích ăn, cơn giận không tên vẫn chưa tiêu tan do bị ức hiếp cả đêm qua của cô bỗng nguôi ngoai ít nhiều.
“Đứng đó nhìn làm gì? Em qua đây ăn đi.” Lệ Nam Hành liếc nhìn cô.
Phong Lăng ngồi xuống bên bàn ăn, vừa cầm đũa lên ăn, vừa nói: “Anh cố tình tới tận đây để chuộc lỗi đấy à?”
Lệ Nam Hành liếc cô, trông thấy vết đỏ vẫn còn lưu lại rõ ràng trên cổ cô do tối qua anh đã phóng túng quá mức, mỉm cười trầm giọng nói: “Anh ngủ với vợ của mình thì phải chuộc lỗi gì chứ? Vả lại, anh còn chưa tính sổ với em đâu, đêm trên núi Rogers, có phải trong lúc mê man không tỉnh táo, anh đã đè em lên giường rồi không? Em cũng kín miệng thật đấy, bao nhiêu năm trôi qua rồi mà không chịu nói thật với anh một câu.”
Bàn tay cầm đũa của Phong Lăng khựng lại, cô chợt ngước mắt lên nhìn anh, sau đó đột nhiên đập đôi đũa trong tay xuống bàn.
Thấy tâm trạng của cô thật sự không ổn, ánh mắt của Lệ Nam Hành đổ dồn về phía cô: “Sao? Bị anh bắt nạt nên em tức giận rồi à?”
“Thứ nhất, chuyện trên núi Rogers ngày xưa là vì Tam Bàn đã cho anh uống rượu, ngày hôm sau, anh hoàn toàn không nhớ gì hết cả. Em đành phải coi như mình xui xẻo, cũng không muốn vì chuyện đó mà lằng nhằng mãi với anh! Thứ hai, Lệ Nam Hành, em không phải là vợ của anh, anh cứ luôn miệng gọi em là cô vợ nhỏ, cô vợ nhỏ gì đó, như vậy rất dễ khiến em nhớ lại tin tức mà em nhìn thấy khi còn ở Los Angeles ba năm trước! Anh chỉ nói là em đã hiểu lầm, nhưng từ đầu tới cuối lại không chịu giải thích rõ ràng cho em biết rốt cuộc chuyện là như thế nào! Qua buổi tối ngày hôm qua, em cũng đành coi như việc đã rồi, nhưng anh thì…”
Cô còn chưa dứt lời thì đột nhiên bị nhét một quả trứng gà luộc vừa được lột vỏ vào miệng.
Phong Lăng: “…”
Cô lôi quả trứng trong miệng ra, lườm anh: “Lệ Nam Hành, đến cả việc nói chuyện mà anh cũng không cho em nói à?”
Nhưng Lệ Nam Hành mỉm cười, lại tiếp tục bóc một quả trứng khác, anh vừa bóc vỏ vừa nói: “Em nào đã từng coi như việc đã đành chứ, rõ ràng trở mình một cái là lên làm chủ luôn, nói chuyện với lão đại mà em cũng bắt đầu dùng giọng điệu ẩn ý châm chọc mỉa mai với oán giận rồi đấy.”
Phong Lăng im bặt: “…”
“Ăn đi đã, ăn no rồi mới có sức để nói chuyện với anh.” Lệ Nam Hành đặt quả trứng thứ hai đã được lột vỏ xong vào trong chiếc bát trước mặt cô.
Phong Lăng lại nhìn anh, thấy nếu mình không ăn thì anh sẽ lại bóc trứng tiếp, cô đành cúi đầu cắn một miếng trứng.
…
Ăn sáng xong, Phong Lăng định đứng dậy nhưng người đàn ông bất chợt kéo một chiếc ghế ở phía đối diện chiếc bàn ra, quăng đến trước mặt cô, sau đó cứ thế ngồi xuống trước mặt cô.
Người đàn ông dáng cao chân dài, chỉ có điều anh ngồi trước mặt cô như vậy, đôi chân dài tùy ý duỗi ra cũng đã đủ ngáng đường đi của cô, vây cô giữa đôi chân dài của anh.
“Em nói lại mấy câu ban nãy đi.” Lệ Nam Hành lên tiếng.
Phong Lăng nhìn anh một lát, sau đó nói thẳng: “Chuyện trên núi tuyết năm xưa thì em không muốn tính toán nữa, anh không nhớ cũng được, bây giờ biết rồi cũng không sao. Đối với em, không có gì đáng để nhắc đến cả.”
Lúc cô nói hết câu này, nét mặt của Lệ Nam Hành đanh lại: “Ý em là lúc đó anh đã ngủ với em, nhưng em rộng lượng đến mức không cần anh phải chịu trách nhiệm?”
“Lúc đấy anh không tỉnh táo.”
Ánh mắt của Lệ Nam Hành lập tức lạnh đi, tỏ rõ vẻ không hài lòng: “Không tỉnh táo? Cho nên, nếu lúc đó người bị thương và không tỉnh táo là một người khác, nếu lúc đó em không thể đẩy đối phương ra thì em cũng để mặc cho người ta làm chuyện đó với mình, thậm chí sau khi chuyện đó xảy ra, em cũng không để bụng sao?”
Phong Lăng: “…”
Đương nhiên không thể, nếu đổi là người khác, kẻ đó dám động vào người cô thì chắc chắn cô sẽ khiến hắn đổ máu ngay và luôn.
“Nói tiếp.” Người đàn ông lạnh giọng nói.
Vốn dĩ cô mới là người nên tức giận, nhưng thấy vẻ mặt như đang bực bội vô cớ của Lệ Nam Hành bây giờ, Phong Lăng nhìn anh một lúc mới nói: “Còn nữa, rốt cuộc tin tức anh đã kết hôn từ ba năm trước kia là sao. Bất kể là anh đã kết hôn hay chưa, dù sao thì vợ anh cũng không phải là em, cho nên bây giờ anh cứ mở miệng gọi em là cô vợ nhỏ, không thấy như đang tự tát lên mặt em sao? Hễ nghe thấy ba từ này là em thấy khó chịu, sau này anh có thể đừng gọi em như vậy nữa được không?”
Lúc này Lệ Nam Hành đã ngồi trước mặt cô, anh nhìn cô một cách sâu xa: “Còn gì nữa?”
“… Còn gì nữa?”
“Anh thấy hình như em giận lắm mà, trời chưa sáng đã chuồn mất, không lẽ là vì chút chuyện này mà lại chuồn nhanh như thế?”
“Thế còn chưa đủ hay sao? Chí ít thì giới hạn của em là ở đây, em muốn biết rốt cuộc người đàn ông đã làm chuyện đó với mình tối qua đã kết hôn hay chưa…”
Lệ Nam Hành chợt phì cười, giơ tay lên nhéo má cô. Phong Lăng bị nhéo đau nhói, nhìn anh với vẻ khó hiểu: “Lệ Nam Hành, anh làm gì thế hả, không phải em đang cãi nhau với anh mà em đang rất lý trí để nói rõ ràng mọi chuyện với anh đấy…”
Nhưng cô mới nói được nửa câu, người đàn ông phía trước đột nhiên vươn canh tay dài ra, ôm cô, cùng lúc đó, thậm chí hình như anh còn thấy chưa đủ, vì thế còn cúi đầu hôn mạnh lên môi cô. Phong Lăng vừa ăn sáng xong, còn chưa súc miệng, trong miệng vẫn còn mùi vị của trứng và sữa, nhưng dường như anh chẳng quan tâm, cứ thế ôm cô vào lòng làm này làm nọ. Anh mạnh mẽ hôn cô một lúc lâu, sau đó cứ thế bế ngang người cô, quay người đi về phía phòng ngủ.
“Anh làm gì thế hả, ban ngày ban mặt anh đừng có mà làm bậy…” Dường như Phong Lăng nhìn ra vài ý đồ xâm phạm trong mắt của người đàn ông. Bây giờ mới qua mấy tiếng đồng hồ, cô không dám tin là mới sớm ngày ra anh đã mượn cớ mang đồ ăn sáng đến cho cô để có thể thực hiện hành vi cầm thú nào đó.
Song người đàn ông chẳng hề để ý đến sự kháng cự của Phong Lăng, Lệ Nam Hành đè cô lên chiếc sofa nhỏ trong phòng ngủ, vị trí này chỉ còn cách giường hai, ba mét mà anh cũng không chịu đi tiếp nữa. Đồng thời, anh cúi người xuống áp lên người cô, ôm chặt eo cô, để cô dán chặt vào lòng mình. Phong Lăng hoài nghi, không biết có phải thuốc ngày hôm qua vẫn còn có tác dụng hay không, mà mới nói chuyện được một nửa, anh đột nhiên đã nổi lên thú tính lên là sao.
Cô đang định cắn anh nhưng lúc này người đàn ông đã tránh khỏi miệng cô, anh quay đầu cúi xuống bên tai cô, khẽ nói: “Muốn biết tại sao anh lại gọi em là cô vợ nhỏ không?”
Lại là ba chữ này, Phong Lăng nằm im trong lòng anh, sau đó cô dùng sức đấm một cú lên vai anh: “Anh đừng gọi em như thế nữa… ưm.”
Người đàn ông cúi đầu xuống tiếp tục hôn cô, khi anh hôn tới mức toàn thân cô tê dại, bàn tay anh khẽ xoa mái tóc mượt mà của cô, giọng nói trầm khàn dán bên môi cô vang lên: “Em nợ anh đêm động phòng hoa chúc của ba năm trước, tưởng mấy tiếng đêm qua là đã có thể bù đắp được sao?”
...