...
Từ trước đến nay, kiểu người như Lệ Nam Hành đều rất khó kiểm soát, bốn ông lão ngoan cố của nhà họ Lệ cũng không đấu lại một người vai dưới như anh, huống chi là nhà họ Phong chưa bao giờ xử sự dồn ép người khác quá mức.
Mặc dù ở Los Angeles, nhà họ Phong rất mạnh, nhưng tính tình của hầu hết những người lớn tuổi và người nắm quyền quản lý trong nhà đều không phải kiểu hung hăng mà rất biết điều, hiểu rõ trái phải. Với chuyện trước mắt, bọn họ tự biết là do cháu gái nhà mình đã làm sai, là bên họ đuối lý trước, nên cũng không có ý muốn ép buộc đối phương.
Nhưng lại không ngờ một Lệ Nam Hành từ trước đến nay chưa bao giờ tuân theo quy củ lại là người đầu tiên đứng ra, chủ động muốn giữ gìn mối quan hệ giữa hai nhà, thậm chí... Còn lập cả lời thề như vậy?
Nhưng nhà họ Lệ chỉ có một đứa cháu trai này thôi.
Suốt đời không cưới ai khác…
Chuyện này…
Hai cụ nhà họ Phong đảo mắt nhìn về phía mấy người nhà họ Lệ, đã thấy họ đã tức giận tới mức dựng râu trừng mắt, chẳng thèm nói dù chỉ một câu. Nhất là ông cụ lớn nhà họ Lệ, cũng chính là ông nội của Lệ Nam Hành, ông ngồi trên xe lăn, rồi nhìn chằm chằm Lệ Nam Hành với sắc mặt khó coi. Nhưng dù sao đây cũng không phải nhà họ Lệ, ông nhẫn nhịn một chút rồi mới nói: "Được rồi, chuyện ngày hôm nay đều là tai họa do đám thanh niên này không hiểu chuyện này gây ra. Chuyện của Minh Châu thì cứ như vậy đi, dù sao hai bên cũng không phải chịu bất kỳ tổn thương gì không nên có, cũng không gây ra sai lầm lớn hay nảy sinh quan hệ không nên có. Ngày hôm nay, những lời mà bọn trẻ nói, những việc mà bọn trẻ làm đều không cần tính toán nữa, chúng tôi xin phép về trước.”
"Không gây ra sai lầm lớn nào ư?" Phong Minh Châu nhân cơ hội nói chen vào: "Con không chỉ bị cảnh sát thành phố T ngang nhiên dùng tội danh cố ý gây thương tích để trục xuất về nước, mà còn bị người ta vây xem trong nhà ngài Khải Đạt, sự việc cũng bị người ta loan truyền, thanh danh của con bị hủy hoại cả rồi..."
"Đủ rồi, Minh Châu." Ông cụ Phong đột nhiên quát lớn: "Bị như vậy không phải do con tự chuốc lấy hay sao?"
Phong Minh Châu bỗng im bặt, cô ta bặm môi rồi đảo mắt nhìn về phía Lệ Nam Hành.
Lệ Nam Hành làm như không hề nghe thấy những lời lải nhải vừa rồi của cô ta, chỉ tiếp tục đề tài trước đó, anh bình tĩnh nói: "Lời nói của cháu vẫn tính, nhưng bây giờ nhà họ Phong xảy ra chuyện thế này, quả thật người nhà họ Lệ cũng không tiện ở đây lâu, chuyện xấu vẫn nên đóng cửa lại bảo nhau thì tốt hơn. Cháu xin phép đưa các ông nhà cháu về trước. Cháu chào ông bà.”
Hai cụ nhà họ Phong gật đầu, bây giờ cha mẹ Minh Châu không có ở nhà, bằng không với tính khí của ba Minh Châu, hoặc là Tần Thu thì lúc này, hai người đó chắc chắn sẽ vô cùng tức giận, có lẽ Minh Châu còn bị ba mình đánh cho tàn phế ngay tại đây.
Lệ Nam Hành nhẹ nhàng liếc mắt ra hiệu cho người giúp việc, lập tức có người tiến đến dìu ba cụ ông khác của nhà họ Lệ và đẩy ông cụ Lệ đang ngồi trên xe lăn với sắc mặt khó coi ra ngoài.
Mãi đến lúc mấy ông cụ đều đã được đỡ lên xe, thấy bóng dáng cao lớn của Lệ Nam Hành đang chuẩn bị lên một chiếc xe khác của anh, Phong Minh Châu mới bất chấp sự ngăn cản của người nhà và người giúp việc, đột nhiên xoay người chạy ra ngoài.
Vất vả lắm mới lảo đảo chạy tới phía sau Lệ Nam Hành, cô ta giơ tay lên rồi dùng sức níu lấy một góc áo của anh: "Nam Hành..."
Sau khi ra ngoài, Lệ Nam Hành không còn hiền lành và tỏ ra kính trọng giống như ở trước mặt hai cụ nhà họ Phong nữa. Anh nghiêm mặt rồi liếc về phía sau với vẻ lạnh nhạt: "Buông tay ra."
"Nam Hành, em biết anh vẫn luôn để ý những việc mà em làm, anh không thích em thì cũng thôi vậy, bây giờ em đã hoàn toàn tin rằng anh sẽ không ở bên em rồi, nhưng anh có cần phải đuổi cùng giết tận em như vậy không? Dù thế nào chúng ta cũng lớn lên cùng nhau, anh không thể thương em một chút ư? Không thể bỏ qua cho em được sao... Tại sao, tại sao cứ nhất định phải dồn ép em tới mức độ này?" Cô ta vừa nói vừa nắm chặt lấy áo của anh, trong mắt tràn đầy nỗi căm hận và không cam lòng, nhưng trên hết là vẻ không thể hiểu nổi.
Cô ta hiểu tính khí của Lệ Nam Hành, người đàn ông này luôn mang thái độ thờ ơ đối với rất nhiều chuyện, nên cô ta không thể hiểu được vì sao chỉ là một ly rượu bị bỏ thuốc mà anh lại có thể trả đũa một cách tàn nhẫn như vậy.
Vẻ mặt Lệ Nam Hành không thay đổi, trong ánh mắt anh vẫn là sự lạnh nhạt. Anh đưa tay về phía sau, không chút nể nang mà giật phăng góc áo của mình khỏi tay đối phương, đồng thời thản nhiên nói: "Trước đây, lúc Phong Lăng phải chịu nhục nhã trước mặt mọi người rồi bị đuổi khỏi căn cứ, có ai từng thương tiếc một đứa trẻ mồ côi lẻ loi một mình, ngay cả gia đình cũng không có như cô ấy không?
Anh vừa dứt lời, khuôn mặt Phong Minh Châu đột nhiên tái mét lại, người đàn ông lạnh lùng liếc nhìn cô ta: "Cô đã bao giờ thương cô ấy thay tôi chưa?"
Phong Minh Châu: "..."
Người đàn ông mở cửa rồi trực tiếp lên xe, không cho cô ta cơ hội nói thêm một câu nào, sau đó lập tức khởi động động cơ, chiếc Hummer đen cao lớn phóng vút đi.
Phong Minh Châu đảo mắt nhìn về phía chiếc xe vừa phóng đi với vẻ không dám tin.
Lại là vì Phong Lăng.
Nếu đã mang tình cảm sâu nặng với Phong Lăng như vậy, một người đàn ông từ trước đến nay đều chẳng quan tâm tới bất cứ thứ gì như anh, bây giờ lại có thể vì một người phụ nữ nam không ra nam, nữ không ra nữ như Phong Lăng mà làm tới mức này, tại sao anh không cưới luôn cô ta? Mà ngược lại vừa rồi còn nói, suốt đời không cưới ai khác.
Phong Minh Châu thất thần vì một số điểm đáng ngờ, lảo đảo quay về, nhưng vừa mới cất bước vào biệt thự, cô ta đã bị tát một cái thật mạnh vào mặt.
Phong Minh Châu đứng lặng người ở cửa nhà họ Phong, không dám tin mà nhìn vào ông cụ Phong đang mang sắc mặt cực kỳ khó coi ở trước mặt.
"Ông nội..." Dường như Phong Minh Châu đã bị đánh đến mức choáng váng, cô ta đứng ở đó một lúc lâu mà không hề nhúc nhích, chỉ dùng tay ôm lấy mặt.
"Con đúng là đứa cháu gái ‘ngoan ngoãn’ do nhà họ Phong chúng ta dạy dỗ. Cho dù từ nhỏ, con đã biết người nhà luôn yêu quý và thương tiếc đứa em gái đáng thương chết sớm của mình như thế nào, nhưng từ bé đến lớn, mọi người trong nhà chưa bao giờ để con phải thiếu thốn thứ gì, dù là phương diện giáo dục hay các mặt khác, nhưng sao con vẫn cứ không thỏa mãn chỗ này, không bằng lòng chỗ nọ. Bây giờ ngay cả đàn ông, con cũng muốn cướp! Trước đây, Lệ Nam Hành từ chối con, con lại muốn dùng cách thức xấu xa này để đoạt được một người đàn ông, con có còn biết xấu hổ hay không!"
Bàn tay đang ôm mặt từ từ nắm lại thành quyền, hai mắt Phong Minh Châu bỗng rưng rưng, lúc nước mắt rơi xuống, cô ta đột nhiên hét lớn một tiếng: "Nếu như hồi đó, mọi người không đồng ý để anh ấy cưới cái mộ chôn quần áo kia thì mọi chuyện đã không ra nông nỗi này. Không phải mọi người luyến tiếc đứa nhỏ chết sớm kia ư, nhưng nó đã chết rồi, mãi mãi không thể trở về được!"
Nói đến đây, Phong Minh Châu lại càng nổi khùng lên giống như vô cùng căm hận, cô ta trợn trừng đôi mắt đỏ bừng rồi nói: "Nó không về được nữa mà chết hẳn rồi, đã làm mồi cho lũ cá dưới biển từ lâu rồi! Ngay cả một mảnh xương vụn cũng chẳng còn! Cho dù Lệ Nam Hành thật sự muốn tiếp tục duy trì cái quan hệ hôn nhân chó má gì đó với nó thì chẳng qua cũng chỉ là một vong hồn chết sớm mà thôi. Đúng là nực cười, một đám người lại đi lãng phí tình cảm vào một người từ lâu đã không còn trên đời này nữa.”
"Chát!" Lại là một cái tát thật mạnh, lần này ông cụ Phong mới thật sự mạnh tay, lúc tát cô ta, bản thân ông cũng tức giận đến mức phải đưa tay lên ôm lấy ngực, suýt nữa thì không thở nổi.
Mặt Phong Minh Châu vốn đã chồng chất vết thương, bây giờ lại thêm một dấu tay rõ ràng, khóe miệng còn bị đánh tới chảy máu, khiến mặt cô ta trắng bệch đến mức đáng sợ.
...