...
Kiều Phỉ dừng lại, đang định nói chuyện thì Lệ Nam Hành đã đi lướt qua, ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại.
Phong Lăng đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi, định nhắm mắt một lát, kết quả vừa mới nhắm lại không được bao lâu, cô đã cảm nhận được dường như có áp lực nặng nề. Cô vội vàng mở mắt ra thì đã thấy ngay người hại mình mất ngủ cả đêm.
Lệ Nam Hành đút một tay vào túi quần, rũ mắt xuống, con ngươi đen kịt, làn da rám nắng của anh trở nên trắng hơn dưới ánh nắng chói chang, thoáng nhìn tựa như quý tộc Dracula xuất hiện dưới ánh mặt trời. Nhất là lúc anh đang đứng ở nơi khuất sáng như này, khí chất vừa lạnh lùng vừa biếng nhác bỗng nhiên tăng lên gấp đôi: "Chẳng phải lúc nào cậu cũng luôn mồm bảo mình phải qua được khóa huấn luyện sức bền à? Sáng sớm mới huấn luyện chưa được bao lâu mà đã mệt đến mức cần ngồi ở đây ngủ một giấc?"
Phong Lăng nghe thấy lời này của anh, vẻ uể oải trong mắt lập tức biến mất, cô cũng không muốn nói chuyện tối hôm qua bản thân không ngủ được, chỉ đáp: "Huấn luyện viên Kiều cho phép nghỉ ngơi nên tôi ngồi đây một lát, tranh thủ chút ít thời gian bổ sung thêm thể lực cho bản thân thôi."
Ánh mắt Lệ Nam Hành trở nên lạnh lùng: "Đứng lên."
Phong Lăng đứng lên.
"Tiếp tục luyện tập đi."
Phong Lăng liếc nhìn bốn người khác đang ngồi nghỉ ngơi, lại nhìn về giữa sân huấn luyện trống không: "Huấn luyện viên Kiều nói..."
"Kiều Phỉ là lão đại, hay tôi là lão đại?" Giây phút người đàn ông này nghe cô nói đến bốn chữ ‘huấn luyện viên Kiều’ thì ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng.
Phong Lăng cảm thấy hình như không khí nóng bức trên đỉnh đầu mình bỗng chốc trở lành lạnh, cô đưa mắt nhìn về phía anh, nhưng tầm nhìn của người đàn ông này đã chệch đi sang phía khác, không còn nhìn vào cô nữa. Nhưng hiển nhiên, mệnh lệnh bảo cô tiếp tục tập luyện vừa rồi vẫn có hiệu lực.
Phong Lăng im lặng một lúc, cũng không nói gì thêm, sau đó cô xoay người đến giữa sân huấn luyện tiếp tục luyện tập.
Kiều Phỉ mới vừa đi lấy bình nước về, vừa quay đầu đã thấy Phong Lăng bỗng nhiên lại tự tập luyện một mình, lúc này anh ta mới ngạc nhiên, hỏi vọng một câu từ xa: "Không phải tôi bảo giải lao nửa tiếng rồi sao? Mình cậu tập cái gì ở đó vậy?”
Phong Lăng không trả lời, Kiều Phỉ cảm thấy có gì đó không đúng, đảo mắt lại thấy Lệ lão đại đang khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt lạnh tanh đứng cách đó không xa nhìn cô luyện tập.
Lúc này Tam cũng đến bên cạnh A K hỏi nhỏ một câu: "Xảy ra chuyện gì thế? Phong Lăng đắc tội với Lệ lão đại à?" A K cũng không rõ lắm, nhìn về phía Phong Lăng một lát, rồi lại quay sang nhìn Lệ lão đại với dòng chữ "Hôm nay đừng có đụng vào tôi" rõ mồn một trên đầu mà thổn thức nói: “Không biết.”
Tất nhiên là anh ta không biết rồi.
Rõ ràng là lão đại đối xử rất tốt với Phong Lăng, nhưng sao hôm nay như cố ý nhằm vào cậu ta thế.
Chậc, tình cảm giữa hai người đàn ông với nhau, A K bỗng dưng không hiểu cho lắm.
Dù sao bây giờ lão đại đang ở đây, hơn nữa còn là mệnh lệnh lão đại tự đưa ra, Kiều Phỉ cũng không dám có ý kiến gì, chỉ có thể đi qua nhìn một lát rồi nói: "Nghỉ chút đã, uống nước đi."
Trong lúc nói chuyện, anh ta chia cho bốn người còn lại mấy bình nước khác, rồi lại đi đến định đưa cho Lệ lão đại một bình, định tranh thủ cho Phong Lăng uống nước, tiện thể để cô nghỉ ngơi một chốc luôn.Kết quả lúc đưa bình nước đến trước mặt Lệ Nam Hành, Lệ lão đại ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn bình nước kia lấy một cái, cũng không có bất kỳ động tác nào định nhận lấy cả.
Kiều Phỉ nhíu mày, biết tính tình của lão đại nên cũng không thấy xấu hổ gì. Anh ta thu bình nước về, cầm bình nước trên tay nghịch một lúc rồi đảo mắt nói: "Phong Lăng qua đây, uống nước."
Phong Lăng đưa mắt nhìn về phía Kiều Phỉ, còn chưa kịp thả hai tay xuống đã nghe thấy Lệ Nam Hành nói: "Tiếp tục."
Phong Lăng thở dài.
Được, cô tiếp tục.
Lão đại không biết ăn trúng thuốc nổ hay bị gì mà trên mặt cứ lạnh tanh. Trạng thái của Phong Lăng lại không tốt lắm, nhưng bướng bỉnh không chịu nói gì cả, mệt khát nóng cũng không than lấy một tiếng, cứ tiếp tục đứng tại chỗ luyện tập như vậy.
Mãi đến nửa tiếng sau, khi thời gian giải lao đã hết, bốn người khác đã về sân lại mà Phong Lăng vẫn chưa được phép dừng lại.
Đến giữa trưa, đã gần mười một giờ, luyện mấy tiếng đồng hồ, những người khác ít nhiều gì cũng được nghỉ ngơi giữa chừng được một lát, nhưng tình trạng Phong Lăng là tệ nhất thì lại chưa được giải lao lúc nào cả, cô vẫn kiên trì từ đầu đến lúc này.
Ban đầu Kiều Phỉ còn ngại có ý kiến, nhưng thấy mặt trời chói chang trên đỉnh đầu như này, rốt cuộc anh ta cũng không nhịn được nữa mà quay người đến bên cạnh Lệ Nam Hành nói: "Lão đại, giữa trưa rồi, cho bọn họ nghỉ ngơi một lát để ăn trưa đi, nếu không để bị say nắng trong lúc sắp vào Thu thế này thì cũng không..."
"Cậu nghĩ căn cứ XI là khu nghỉ dưỡng à? Mệt là đi nghỉ, đói là đi ăn, toát mồ hôi rồi thì có cần sắp xếp cho bọn họ đi ngâm suối nước nóng luôn không?" Khuôn mặt đẹp trai kiêu ngạo của Lệ Nam Hành dưới ánh nắng mặt trời chói chang tựa như bị phá vỡ, chỉ còn lại có cảm giác ngột ngạt khiến người ta thấy lạnh sóng lưng. "Nhưng Phong Lăng..."
"Cậu ta có gì đặc biệt sao, đặc biệt đến nỗi đích thân cậu đi ‘chăm sóc’?" Lệ Nam Hành nhìn thẳng vào mặt anh ta, giọng nói nghe nhẹ như mây trôi gió thoảng, âm thanh nhỏ đến mức chỉ có Kiều Phỉ có thể nghe được: "Hay là, cậu biết chuyện gì đó?"
Rõ ràng giọng nói rất thấp, nhưng khí lạnh lại tỏa ra khắp xung quanh.
Biết cái gì? "Lão đại, quan tâm đến thành viên của đội bắn tỉa là chuyện rất đỗi thường tình, tôi..."
Lệ Nam Hành bỗng nhiên bật cười, nhưng đáy mắt vẫn lạnh lẽo như băng: "Tôi đã cảnh cáo cậu không chỉ một lần, bỏ ngay cái thái độ quan tâm quá mức đó đi, căn cứ XI không cần người vô dụng."
"Biểu hiện của Phong Lăng trong các nhiệm vụ lớn nhỏ đều vô cùng xuất sắc, hơn nữa thể lực của cậu ta đã tiến bộ vượt bậc so với khi mới gia nhập, sao có thể gọi là người vô dụng được? Thậm chí cậu ta còn xuất sắc hơn hơn hẳn rất nhiều tân binh mới gia nhập vào căn cứ cùng đợt! Chuyện này không phải tôi tự nói quá lên đâu!"
Lúc Lệ Nam Hành lạnh nhạt xoay người đi, Kiều Phỉ lại bước lên chắn trước mặt anh: "Còn nữa, vừa rồi anh bảo tôi biết gì đó là có ý gì? Phong Lăng có chuyện gì không thể để cho ai biết à? Hay là có chuyện gì đó tôi không biết nên lão đại cố ý nhắc nhở tôi?"
Vẻ mặt Lệ Nam Hành lạnh lùng, anh đẩy vai Kiều Phỉ ra: "Tốt nhất là cậu đừng nên biết."
Dứt lời, anh xoay người đi thẳng ra khỏi sân huấn luyện.
Kiều Phỉ nhìn bóng lưng đang rời đi của anh, đè nén cơn thịnh nộ hỏi với một câu: "Trước mười hai giờ cho bọn họ đi ăn cơm giải lao, được không?"
Người đàn ông kia không đáp lời, bóng lưng lạnh như đỉnh núi tuyết, bước chân đã đi xa.
Kiều Phỉ không nhìn theo nữa, anh ta lại xoay về nhìn Phong Lăng vẫn đang kiên trì tập luyện kia, thở dài thườn thượt.
Đã xảy ra chuyện gì?
Không phải con nhóc này bị lão đại phát hiện rồi đấy chứ...
Nửa tiếng sau, đúng mười hai giờ, Kiều Phỉ để cho bọn họ đi giải lao, sau đó đến nhà ăn ăn cơm trưa.
Sau khi đến nhà ăn của căn cứ, bởi vì tối hôm qua mất ngủ, nay lại vừa bị ép huấn luyện đến tận giữa trưa, đầu Phong Lăng cứ ong hết lên. Kiều Phỉ thấy lúc cô cầm khay cơm cũng chẳng ra làm sao, liền bảo cô ngồi xuống trước, còn mình thì đi lấy cơm giúp.
Không lâu sau anh ta đã cầm một khay đồ ăn đầy ắp đến đặt trước mặt Phong Lăng, cô vừa ngước mắt lên nói một tiếng cảm ơn thì chợt thấy bên ngoài có một chiếc xe chạy lướt qua nhà ăn.
...