...
Lúc này thấy toàn bộ sự chú ý của mấy ông lớn nhà họ Lệ đều dồn hết về phía mấy người trong quân đội, còn vai trò của cô khi đến đây hôm nay dường như chỉ là một người qua đường.
Sau khi hiểu rõ tình thế trước mắt, Phong Lăng xoay người đi ra ngoài theo Lệ Nam Hành.
Lệ Nam Hành đi trước, Phong Lăng nhanh chóng chạy theo sau. Đến khi đuổi kịp anh, cô mới bước chậm lại, nhưng vẫn duy trì khoảng cách một mét với anh.
Ra cửa chính, Lệ Nam Hành bất chợt dừng bước, Phong Lăng nhanh mắt nhanh chân dừng lại để tránh lại đâm sầm vào lưng anh giống như lần trước.
Người đàn ông lấy thuốc lá ra châm, ngón tay anh kẹp lấy điếu thuốc, sau đó anh ngoảnh lại lạnh lùng liếc nhìn cô: “Đi theo tôi làm gì?”
“Lão đại.” Ban đầu, Phong Lăng không hiểu gì nhưng đến bây giờ cô đã hiểu tình thế trước mắt, ánh mắt cô rất chân thành: “Lúc trước tôi không biết tất cả mọi chuyện đều đã được anh vạch kế hoạch đâu ra đấy, suýt nữa đã gây trở ngại cho anh, tôi xin lỗi.”
Lệ Nam Hành nhìn cửa chính của khách sạn sau lưng, vẻ mặt lạnh nhạt, xoay người tiếp tục bước đi, Phong Lăng cũng nhanh chóng đi theo.
Khi đi tới chiếc xe Hummer màu đen to lớn, người đàn ông híp đôi mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó nhả ra một làn khói trắng. Điếu thuốc này của anh chưa hút hết mà đã bị anh tiện tay ném xuống đất, sau đó Lệ lão đại nhấc chân giẫm tắt nó, đồng thời lạnh nhạt nói: “Tôi thấy cậu cũng rất có bản lĩnh đấy, vừa vào đã định gánh hết mọi tội danh một mình? Cậu tưởng mục đích tôi giấu cậu ở nhà mình lâu như vậy chỉ là để hôm nay cậu đứng ra nhận tội hay sao? Cậu coi căn cứ XI là cái gì, nhà họ Lệ là gì? Và coi tôi là gì?”
“Không phải, lão đại, tôi chỉ nghĩ…”
“Nghĩ? Nghĩ tôi đã bị mấy ông già ấy khống chế? Cậu định dùng cách ngu xuẩn như vậy để cứu tôi?”
Phong Lăng tự biết mình đuối lý, vừa rồi, quả thật, suýt nữa cô đã bị những lời mà Phong Minh Châu nói ngày hôm trước kích thích, thiếu chút nữa đã tin rằng Lệ lão đại đang phải gánh chịu điều gì đó vì chuyện của mình. Cô chỉ một lòng muốn nhận hết mọi tội lỗi, không muốn làm liên lụy đến anh.
May mà vừa rồi cô không nói gì sai.
Phong Lăng im lặng, sau đó khẽ nói: “Tôi xin lỗi.”
Thấy vẻ mặt đã biết sai của Phong Lăng, Lệ Nam Hành không nói gì nữa, cũng không có ý bảo cô đi về cùng mình, chỉ nghiêng đầu nhìn về phía cánh cửa cách đó không xa, một lát sau mới nói: “Có phải trong hai ngày tôi không ở nhà, cậu đã gặp ai đó đúng không?”
“Không.”
“Không gặp ai thì tại sao tinh thần của cậu đột nhiên sa sút và tiêu cực như vậy? Tôi từng nói những gì, cậu đã quên rồi sao?”
Phong Lăng nhìn vào ánh mắt của Lệ Nam Hành, mím môi không nói gì.
Cô không muốn nhắc đến chuyện của Phong Minh Châu nhưng lúc đó dù trông cô rất bình tĩnh, vẻ mặt không có bất kỳ sự thay đổi nào thì trong lòng ít nhiều cũng bị ảnh hưởng đôi chút bởi lời nói của cô ta.
Vì vậy, sự thật đã chứng minh Lệ Nam Hành nói không hề sai, chỉ cần không phải là lời do chính miệng anh nói, cô không cần phải nghe, không cần phải tin. Ví dụ như hôm nay, cô suýt nữa đã bị cách tẩy não của Phong Minh Châu ảnh hưởng, suýt phạm phải sai lầm nghiêm trọng.
“Tôi không ngờ là mấy ông cụ của nhà họ Lệ lại giúp mình. Ban đầu, tôi cứ nghĩ là bọn họ muốn bắt tôi ra mặt để dẹp yên chuyện này xuống.”
“Đúng là từ nhỏ đến lớn, cậu không hề biết nhiều về chuyện ở bên ngoài nhỉ, ngay cả nhà họ Lệ là một gia tộc như thế nào cũng không biết.” Lệ Nam Hành lạnh lùng nhìn cô: “Muốn đạp lên đầu nhà họ Lệ nào có dễ như vậy! Dù mấy ông cụ không hiểu biết về cậu nhưng dẫu sao căn cứ XI cũng là tâm huyết mà bọn họ để lại khi còn trẻ. Về tình về lý, họ đều sẽ không để người bên mình chịu oan ức chỉ vì sai lầm của quân đội.”
“Vâng, về sau tôi mới nhìn ra, ban đầu không hiểu cho lắm…” Ánh mắt của Phong Lăng có vẻ vô tội: “Lão đại, vừa rồi tôi không nói gì sai chứ?”
Thấy vẻ mặt chủ động xin tha thứ của Phong Lăng, Lệ Nam Hành không nói gì nữa, chỉ đưa tay ra phía cô, giọng nói trầm thấp vang lên: “Được rồi, đi ăn thôi.”
Đúng là trước khi đến đây, Phong Lăng chưa ăn gì cả, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần là hôm nay có khả năng bản thân sẽ bị đẩy xuống vực thẳm, nên bây giờ quả thực thấy rất đói bụng.
Nhưng nhìn người đàn ông trước mặt, cô có một loại tâm trạng khó nói nên lời. Phong Lăng còn chưa giơ tay lên thì bàn tay của người đàn ông đã nắm lấy cổ tay cô, mở cửa xe ra, “quẳng” cô vào trong xe, sau đó anh lái xe, phóng đi.
Ngổi trên xe, Phong Lăng vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Vậy với tình hình hiện tại, có phải tôi không cần trốn nữa đúng không?”
Người đàn ông lái xe, nhìn về phía trước, hờ hững nói: “Mấy hôm trước cũng không phải là để cậu trốn mà một là để cậu dưỡng thương, hai là không để cho người bên quân đội phát hiện rồi từ đó dẫn đến các vấn đề khác nữa.”
Phong Lăng lẳng lặng nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa xe.
Đúng vậy.
Nếu mấy hôm trước, cô trở về căn cứ, tiếp tục duy trì trạng thái bình thường với các anh em, chắc chắn cô sẽ bị quân đội lôi chuyện này ra để nói này nói nọ.
Nhưng mấy ngày nay, cô không hề ra ngoài, không ai biết rốt cuộc cô đã tỉnh lại chưa hay đã xảy ra việc gì, trải qua chuyện gì, như vậy nếu căn cứ XI thông báo chuyện của cô trước mặt mọi người, cũng sẽ dễ khống chế hơn. Nếu không sẽ rất dễ bị người khác bắt thóp.
“Nếu không nắm chắc hoàn toàn, tôi cũng không đồng ý cho mấy ông cụ ấy gọi cậu đến. Lần sau, đừng có nghĩ ngợi lung tung, nếu ngay cả chút chuyện nhỏ nhặt này, lão đại của cậu cũng không giải quyết gọn gàng được thì chắc căn cứ XI đã đổi chủ rồi.” Một tay của người đàn ông lấy chiếc áo khoác ở phía sau rồi ném lên người cô, một tay điều khiển vô lăng, nhanh chóng bẻ lái, rẽ vào một hướng khác.
Dù Lệ Nam Hành không nhiều lời nhưng nhìn thấy chiếc áo khoác mà anh đột nhiên ném vào lòng mình, Phong Lăng cũng hiểu được ý của anh.
Lúc đi ra ngoài, cô có hơi vội vàng, trong đầu cũng luôn suy nghĩ về cuộc gặp hôm nay. Thời tiết bên ngoài bây giờ đã rất lạnh, cô chống chọi với gió rét để bắt xe đến đây, bên trong chỉ mặc một chiếc áo T-shirt, bên ngoài cũng chỉ khoác chiếc áo đồng phục chiến đầu màu đen, quả thực rất lạnh.
Phong Lăng vừa mặc áo khoác lên người vừa định nói tiếng cảm ơn nhưng lời nói đã đến bên miệng, cô lại không nói ra.
Cô cảm thấy bây giờ, tâm trạng của Lệ lão đại không được tốt lắm, có lẽ dáng vẻ giống như định chạy tới chịu chết của cô ban nãy đã chọc giận anh, nên bây giờ cô nên bớt nói một chút thì tốt hơn.
Đến trước cửa một quán ăn Trung Quốc, chiếc Hummer màu đen dừng lại, Lệ Nam Hành xuống xe.
Thấy Lệ Nam Hành định dẫn cô đi ăn món Trung, Phong Lăng cũng từng nói mình thích ăn đồ Trung nên cô không hề có ý kiến gì, vội bước xuống xe theo anh.
Lúc cô xuống xe, một cơn gió lạnh thổi tới khiến phần tóc mái che vết thương trên trán của Phong Lăng khẽ bay lên. Vết thương trên trán cô vẫn hơi đỏ, màu đỏ trên làn da trắng ngần trông rất tức mắt.
Lúc ngoảnh lại, Lệ Nam Hành đã trông thấy cảnh tượng này nhưng vì Phong Lăng đang mặc chiếc áo khoác của anh, chiếc áo đã bao phủ cả cơ thể cô vào bên trong, cô chạy chậm theo, đứng sau lưng anh, sau đó ngẩng đầu lên nhìn đối phương: “Lão đại, không phải định ăn cơm sao?”
Mỗi lần cô mặc đồ của anh đều giống như trẻ con lén mặc đồ của người lớn…
Tại sao mỗi khi anh định nổi giận thì đều bị dáng vẻ già vờ ngớ ngẩn, ngu ngơ đầy đáng yêu này của cô dập tắt một cách khó hiểu?
Ngu ngơ?
Nhớ lại bình thường khi ở trong căn cứ, Phong Lăng có thể dễ dàng quật ngã Tam Bàn lớn tuổi hơn mình rất nhiều, hai chữ này sao có thể phù hợp với cô được?
...