Chương 1161: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (422)


...

Song tiếng kêu khe khẽ này của cô lại ngấm vào tận trong xương cốt của người đàn ông.

Lệ Nam Hành càng siết chặt cánh tay hơn, sau đó cắn mạnh một phát lên cổ cô, như thể dấu vết lúc trước cứ biến mất như vậy, ít nhiều khiến anh cũng cảm thấy không cam tâm nên vẫn muốn lưu lại thứ gì đó trên người cô.

Sau mấy ngày “ăn chay” không được chạm vào cô, anh như lên cơn nghiện, nếm một lần rồi lại muốn thêm lần nữa, anh hận không thể lập tức kết thúc chu kỳ sinh lý của cô để vác cô vào bụi cây xử lý.

Nghe thấy bên này có tiếng động, A K và Lâm Thành tưởng có chuyện gì, nên nghi hoặc bước tới gần xem, kết quả là lập tức nhìn thấy cảnh này.

“F*ck!” Hai người họ quả quyết giơ tay lên che mắt lại, sau đó lại hé khẽ ngón tay ra nhìn.

A K giật khóe miệng.

Chuyện gì thế này?

Lão đại với Phong Lăng đang làm gì thế?

Ngày trước, tốt xấu gì hai người họ cũng giấu giếm trong căn cứ, dù thật sự muốn thể hiện tình cảm thì ít nhất cũng không lộ liễu thế này. Bây giờ lão đại làm thế này là muốn cho cả thế giới biết Phong Lăng là người phụ nữ của anh ấy sao?

Thấy có người đến, Phong Lăng như càng nổi cáu hơn đột nhiên đá mạnh lên người Lệ Nam Hành, sau đó chân cô gập về phía sau, đá vào xương đùi của anh.

Lệ Nam Hành lập tức buông cô ra, nhanh chóng di chuyển chân sang bên cạnh để tránh đòn tấn công của cô.

Phong Lăng giơ tay ra sức lau cổ mình, sau đó trợn mắt lườm anh, rồi nhanh chóng ngoảnh sang nhìn A K và Lâm Thành: “Hai người đứng đó nhìn gì thế hả?”

A K ho một tiếng, nhìn thấy dấu vết do bị cắn trên cổ của Phong Lăng, anh ta hơi hậm hực kéo Lâm Thành ở bên cạnh định chạy đi. Nhưng bởi ánh mắt như đã hiểu hết mọi chuyện của họ, Phong Lăng lại vô thức nói một câu: “Ban nãy có một con rắn bò qua, tôi bị nó cắn, lão đại vừa hút độc giúp tôi, cho nên không giống như hai người nhìn thấy đâu.”

Vừa nói xong câu giải thích này, suýt nữa Phong Lăng đã tự cắn vào lưỡi mình trước.

Quả thực đến chính cô cũng không thể nào tin vào lời giải thích này được…

Cô không nói ra câu này thì thôi, chứ vừa giải thích một cái, A K và Lâm Thành lại càng chạy nhanh hơn.

Thấy họ chạy như ma đuổi, Phong Lăng đanh mặt lại nhìn Lệ Nam Hành, nhưng lại chỉ thấy người đàn ông đứng cách cô không xa đang nhét một tay trong túi quần, một tay nghịch khẩu súng vừa mới cướp được, nhướng mày nhìn cô.

Phong Lăng nhắm mắt hít sâu một hơi, bất chợt giơ tay ra: “Trả súng lại cho em!”

Lệ Nam Hành cười, chỉ nói: “Nhắc tới chuyện rắn cắn, trước kia lúc em bị cắn cắn khi làm nhiệm vụ, em còn nhớ anh đã làm thế nào để hút độc cho em không?”

Phong Lăng xụ mặt không trả lời.

Nếu không vì chuyện đó, chuyện nữ giả nam của cô cũng sẽ không bị anh phát hiện.

Hoặc có lẽ, dù anh đã phát hiện ra từ lâu nhưng cô cũng sẽ không bị vạch trần sớm như thế.

Chí ít cô vẫn có thể sống yên ổn trong căn cứ thêm vài năm nữa.

Cô mặc kệ khẩu súng trong tay anh, quay người đi, sau đó lại rút con dao cạnh giày ra, ném mạnh ra phía sau, dao cắm sâu xuống đất, cuối cùng thờ ơ nhanh chóng rời khỏi đó.

Nhìn con dao được cắm vô cùng chính xác dưới mặt đất cạnh chân mình, Lệ Nam Hành khẽ bật cười, cúi xuống nhặt con dao lên rồi cũng rời khỏi đó.

Vì hiện tại, không ai biết rốt cuộc Quý Noãn đang gặp phải tình cảnh như thế nào, cho nên khi thấy mấy ngay nay tâm trạng của Phong Lăng không được tốt, cáu kỉnh cực độ, có thể nói là gặp lửa cháy ngay, không ai dám chọc giận cô.

Dẫu cho anh Mặc mất tích, mọi người vẫn có thể bình tĩnh suy nghĩ kỹ càng về kế hoạch ứng cứu, họ tin với trí thông minh và năng lực của mình, Mặc Cảnh Thâm sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng Quý Noãn thì… họ thật sự không thể bảo đảm, dù có lẽ cô ấy có thể bảo vệ được tính mạng, nhưng dẫu sao cô ấy cũng đang mang thai.

Dù cuối cùng có thể cứu hai người họ ra ngoài nhưng chẳng may trong lúc hỗn loạn, đứa con trong bụng của Quý Noãn không giữ được, chắc chắn mọi người đều sẽ cảm thấy hổ thẹn.

Đặc biệt là Phong Lăng.

Dù gì cô cũng là người chịu trách nhiệm bảo vệ an nguy cho Quý Noãn, nhưng lần này không những cô không ở Hải Thành bảo vệ cho Quý Noãn, mà còn để sự việc biến tướng đưa luôn cả Quý Noãn đến Campuchia. Bây giờ hình dung về Quý Noãn bằng tình trạng “sống chết chưa rõ” là chính xác nhất rồi. Hiện tại, chỉ cần ai nhắc đến tên Quý Noãn trước mặt Phong Lăng, đều có thể thấy cô cau mày thể hiện sự lo lắng rõ ràng. Dù cho không nhắc đến, một người vốn kiệm lời như Phong Lăng giờ lại càng ít nói hơn. Cô thường xuyên bỏ bữa, chỉ ngồi trước máy vi tính công vụ tạm thời ở doanh trại, không ngừng kiểm tra bản đồ khu vực bom mìn mới vừa phân tích ra ở xung quanh nơi này.

Không khó để nhận ra là cô đang cố gắng nắm bắt tất cả thời cơ, hoặc là muốn xông vào cứu Quý Noãn.

Bây giờ cô đang sốt ruột tới mức không thể bình tĩnh được, huống hồ Lệ Nam Hành còn vừa mới đắc tội với cô, nên cô lại càng không thể nghe lời anh.

Trông thấy Phong Lăng lại ngồi trước màn hình máy tính, Lệ Nam Hành hờ hững ngắm các vì sao lấp lánh trên trời, sau đó lại liếc nhìn A K đang ôm súng bắn tỉa vừa đi từ khu tuần tra về, chuẩn bị ăn tối. Lúc A K đi ngang qua người anh, anh chợt nói một câu: “A K, giao cho cậu một nhiệm vụ đây.”

Bất chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lệ Nam Hành, bước chân A K khựng lại, anh ta ngoảnh sang nhìn Lệ Nam Hành: “Dạ?”

“Nghĩ cách chuốc say Phong Lăng đi.”

“Dạ?” Lại thêm một chữ “dạ” chứa đầy nghi hoặc nữa, chỉ có điều lần này rõ ràng phản ứng của anh ta còn mơ hồ hơn ban nãy Lệ lão đại đột nhiên nói chuyện với mình.

“Không cần phải chuốc say quá, chỉ cần để cô ấy tạm thời quên chuyện của Quý Noãn đi, đừng để tinh thần cô ấy cứ căng như dây đàn thế nữa.” Lệ Nam Hành bình tĩnh căn dặn, đồng thời anh lại nhìn Phong Lăng đang tập trung tinh thần ngồi trước máy tính kiểm tra bản đồ bố trí bom mìn qua vai A K: “Trước buổi trưa ngày mai đội cứu viện sẽ đến, trước lúc đó, không một ai được phép có hành động mù quáng. Rõ ràng trạng thái hiện tại của cô ấy sẽ không chịu nghe chỉ thị một cách lý trí, hơn nữa đến giờ đã hai ngày cô ấy chưa ngủ. Với tình hình hiện tại của cô ấy, ngày mai, khi thật sự tham gia chiến đấu, trạng thái tinh thần sẽ không thể giữ tập trung được, ngược lại sẽ mắc sai lầm.”

A K: “…”

Lão đại à, anh nói câu này đúng là đường hoàng quá đi. Anh muốn để Phong Lăng ngoan ngoãn ngủ một giấc bây giờ, nhưng lại không dám tự đi dỗ dành, thế thì cứ nói thẳng ra, lại còn vòng vèo bảo là muốn chuốc say người ta.

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, đúng là từ sau khi Quý Noãn bị bắt cóc, trạng thái tinh thần của Phong Lăng luôn căng thẳng, họ có thể nhìn ra cô thật sự lo lắng cho Quý Noãn và cũng đang tự trách mình. Ngày trước, khi ở trong căn cứ, dù có ra ngoài làm nhiệm vụ nguy hiểm đến đâu, đối mặt với hoàn cảnh tuyệt vọng thế nào, họ cũng chưa từng thấy cô căng thẳng như thế này.

Đã hai ngày trôi qua, đúng là nên nghĩ cách để cô bình tĩnh lại, mà cách tốt nhất có lẽ chỉ có thể chuốc say cô.

Nhưng bây giờ, vào lúc này lấy lý do gì thích hợp để chuốc say cô ấy đây?

Lão đại làm thế này đúng là quẳng chuyện khó cho anh ta mà, chẹp, bỉ ổi thật!

“Chuốc say Phong Lăng thì … tôi có thể nghĩ cách, nhưng mà lão đại, giờ lấy đâu ra rượu?” A K nói: “Lần này chúng ta đến Campuchia làm nhiệm vụ, vào lúc nghiêm túc thế này, ai dám tự ý mang theo rượu từ trong căn cứ chứ, làm thế có khác nào chán sống? Tôi đi đâu để tìm rượu bây giờ?”

...