...
Tiểu Bát lập tức mếu máo: “Nếu thật sự không được thì một chữ ký thôi cũng được, cô với boss Nam Hành quen thân thế còn gì, xin chữ ký của anh ấy được không…”
Nhớ đến chuyện lúc trước vì xin một chữ ký của anh mà cô phải vật lộn mấy ngày trời, vẻ mặt của Phong Lăng tối sầm lại: “Không được.”
Tiểu Bát khẽ kéo ống tay áo của cô: “Phong Lăng tốt bụng…”
Phong Lăng nhìn bộ mặt fan cuồng kia với vẻ cạn lời, vùng tay ra: “Không được.”
Thấy Phong Lăng thật sự rất kiên quyết, hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu nào sẽ thỏa hiệp, Tiểu Bát thở dài: “Cô thấy đấy, ngày nào tôi cũng ở cạnh cô Mặc, nhưng đến tận bây giờ cũng chưa từng được nhìn thấy mặt của anh Mặc! Dù có được nhìn thấy thì cũng chỉ là liếc qua một chút. Cảm giác này giống như khó khăn lắm cô mới bái được thần tiên, kết quả vì thị lực kém, nên ngay cả thần tiên trông như thế nào cũng không nhìn rõ, quá là đáng tiếc luôn! Tôi muốn có một chữ ký thôi mà…!”
“Chị cứ ở cạnh cô Mặc lâu thì kiểu gì cũng sẽ tận mắt nhìn thấy thôi, chẳng qua anh Mặc ít khi đến phòng làm việc bên này, mà bây giờ thì cô Mặc lại quá bận, nên có ít cơ hội dẫn chị đến Tập đoàn Mặc thị. Nếu chị thật sự muốn gặp anh ta như thế, bao giờ tôi đến Mặc thị, tôi dẫn chị đi cùng nhé?”
Tiểu Bát nhìn Phong Lăng một lúc với vẻ kinh ngạc, sau đó đột nhiên phấn khích ôm chầm lấy cánh tay cô: “Ây da, cô cũng đâu phải là người tuyệt tình hay lạnh lùng gì đâu. Cô xem, cô có thể nói ra câu sẽ dẫn tôi đến Mặc thị, vậy chứng tỏ thật ra cô đã coi tôi là bạn rồi đúng không?”
Phong Lăng lẳng lặng nhìn cô gái đột nhiên sáp đến ôm chầm lấy cánh tay mình, cố gắng kìm chế không đẩy cô ấy ra.
Thói quen không thích bị người khác đụng chạm của cô có lẽ thật sự phải thay đổi thôi.
“Tôi không phải là muốn nhìn thấy họ cho bằng được, dù sao những người này đều là đại thần trong mắt tôi cả, có thể xin được chữ ký là đủ. Vả lại, đó là chồng của Giám đốc Quý mà, ngày nào tôi cũng ngửi thấy tiên khí trên người Giám đốc Quý rồi.” Tiểu Bát vừa nói vừa hạ thấp giọng: “Nhưng Bác sĩ Tần và boss Nam Hành thì khác, bình thường tôi muốn tiếp xúc với họ cũng đâu có được!”
Phong Lăng bặm môi, hờ hững nói: “Tôi cũng chẳng qua lại gì với họ cả.”
Tiểu Bát không hiểu lắm về chuyện của căn cứ XI, chỉ thấy hình như Phong Lăng chưa từng nhắc đến chuyện liên quan đến Nam Hành, bây giờ cũng không hề có ý nhắc đến, thế nên cô cũng tin luôn, sau đó cứ nhìn Phong Lăng: “Không lẽ khi ở trong căn cứ XI, đến mặt của boss Nam Hành cô cũng chưa từng nhìn thấy?”
Phong Lăng trả lời lại một cách thờ ơ: “Anh đấy là lão đại của căn cứ, còn tôi chỉ là thành viên huấn luyện, làm gì có cơ hội đâu mà gặp?”
“… Thôi được rồi.” Tiểu Bát tin thật.
…
Trên máy bay từ Los Angeles đến Hải Thành.
Lệ Nam Hành đang cầm một tập hồ sơ kiểm tra DNA mà từ đầu tới cuối chỉ có một mình anh nhìn thấy.
Ngón tay của người đàn ông khẽ cài chiếc cặp da màu đen chứa tài liệu lại, khóe môi mang theo sự khó đoán và ý nghĩ sâu xa nào đó.
Nếu anh biết cuộc đời đã sớm có sắp đặt từ trước, thì anh đã sớm cưới cô vợ nhỏ của mình về nhà rồi.
Cô không muốn về nhà họ Phong, không muốn đối diện với thân thế của chính mình.
Cũng được.
Nhưng chuyện cô không thể không đối mặt chính là, dù có thế nào, cô cũng đã được định trước là người phụ nữ của anh.
Trên môi Lệ Nam Hành nở một nụ cười nhẹ mà ngay cả bản thân anh cũng không phát hiện ra, anh ngoảnh sang nhìn bầu trời quang đãng, mênh mông bên ngoài cửa sổ.
Cô vợ nhỏ đã chạy đi lâu như vậy, đến lúc phải bắt về rồi.
…
Phong Lăng hắt xì.
Quý Noãn đang ngồi trên xe ngoảnh sang nhìn Phong Lăng đang lái xe: “Bị cúm rồi à?”
“Không.” Phong Lăng tiếp tục lái xe, đồng thời liếc nhìn đồng hồ: “Còn mấy kilomet nữa là tới Club Tử Tinh Thành rồi, nhưng hôm nay chúng ta đến trễ mất một lúc, chắc anh Mặc cũng đã nói qua với những người bên kia rồi.”
“Không sao, chuyện công việc tôi cũng không thể đẩy đi được, làm xong rồi đến đó chắc họ cũng có thể thông cảm. Hơn nữa sinh nhật của Nam Hành, tôi cũng chỉ cần đến có mặt là được, tôi không có mối quan hệ thân thiết như mấy anh em bọn họ, chắc việc của tôi cũng chỉ là ăn và uống thôi.” Quý Noãn vừa nói vừa nhìn đồng hồ: “Lát nữa cô vào cùng với tôi luôn nhé.”
Phong Lăng không trả lời lại.
Sau khi lái xe đến Club Tử Tinh Thành, Quý Noãn đi trước, Phong Lăng theo phía sau, cô vừa đi vừa chú ý đến đám người qua lại xung quanh, kiểm tra xem có kẻ nào đáng ngờ không.
Đến khi đưa Quý Noãn đến tận cửa của một gian phòng lớn, Phong Lăng đứng ngoài không vào.
Quý Noãn ngoảnh lại nhìn cô: “Cùng vào với tôi đi?”
“Không, tôi không quen với mấy nơi này cho lắm, cô Mặc cứ vào một mình đi.” Phong Lăng bình tĩnh lùi lại một bước.
Mặc dù Quý Noãn không biết chuyện giữa cô và Lệ Nam Hành, nhưng đại khái cũng có thể nhìn ra hình như Phong Lăng đang không được tự nhiên cho lắm, Quý Noãn lại nhìn cô một lát, rồi mới gật đầu: “Được, tôi vào trước đây.”
Lúc đi vào trong, Quý Noãn đột nhiên cảm thấy hình như hôm nay tâm trạng của Nam Hành khá tốt, anh nói chuyện nhiều hơn bình thường.
Mấy lần gặp mặt ít ỏi trước, dường như con người này đều mang vẻ lạnh lùng, cao ngạo khó gần và cũng ít nói.
Đặc biệt là khi Quý Noãn bước vào, ánh mắt của Nam Hành chuyển ra phía ngoài cửa thì trông thấy Phong Lăng đang tận tâm tận lực với công việc, đứng bên ngoài cùng với các vệ sĩ khác.
“Đứng ngoài đó làm gì? Vào đi.” Nam Hành hạ thấp giọng nói, nghe có vẻ như đang ra lệnh.
Lúc này Quý Noãn cũng ngoảnh lại nhìn Phong Lăng: “Đúng rồi, cô vào đi, cũng không phải người ngoài mà.”
Phong Lăng vẫn đứng ngoài cửa, không lên tiếng, bình tĩnh liếc qua mặt Lệ Nam Hành, không hề có ý định chào hỏi gì với anh, cô rời tầm mắt rồi lại nhìn về phía Quý Noãn: “Mấy nơi thế này không hợp với tôi, cô Mặc, tôi đứng ngoài này là được rồi, có chuyện gì thì chị gọi tôi.”
Dứt lời, cô đóng luôn cửa phòng lại.
Sau đó Tần Tư Đình ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy vợ chồng họ Mặc đang thể hiện tình cảm điên cuồng ở đó, Lệ Nam Hành cũng sầm mặt lại nhìn cặp vợ chồng đang ân ân ái ái, dường như sắp hành hình họ đến nơi.
Nhưng mấy anh em bọn họ xưa nay đều ngang cơ nhau, vào lúc Tần Tư Đình tưởng rằng mình chỉ ở đây xem trò vui thì Lệ Nam Hành đã có chuẩn bị từ trước, một cô gái nào đó chợt xuất hiện tại buổi tiệc sinh nhật nhỏ này, nụ cười trên mặt Tần Tư Đình vụt tắt, anh ta đứng lên cầm lấy áo khoác rồi đi ra ngoài, không hề ngoảnh đầu lại.
Kết quả thực chất là cuối cùng Lệ Nam Hành lại biến thành người đứng một bên xem trò vui, anh không hề thua thiệt chút nào.
Vì ăn một chiếc bánh ngọt bỏ khá nhiều rượu anh đào nên Quý Noãn đã say, Mặc Cảnh Thâm đỡ cô đi về.
Lúc này, Phong Lăng mới xuất hiện ở bên cạnh họ: “Anh Mặc, tôi đưa anh và cô Mặc về?”
“Không cần đâu, Ngự Viên cũng gần đây.” Mặc Cảnh Thâm thờ ơ nói: “Nam Hành cũng đã uống không ít rượu, cô đưa cậu ấy về đi.”
Lệ Nam Hành có vẻ đã ngà ngà say dựa vào cạnh cửa, hờ hững nhìn về phía cô.
Mặt Phong Lăng không đổi sắc, cô yên lặng mấy giây mới đáp: “Vâng, anh Mặc.”
Đến khi Mặc Cảnh Thâm ôm Quý Noãn rời đi rồi, Phong Lăng vẫn đứng im tại chỗ, nhìn người đàn ông đang dựa ở cửa với ánh mắt bình tĩnh: “Anh có tự đi được không?”
...