Chương 791: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (53)


...

Nói như vậy thì cũng phải ngẫm lại cẩn thận.

Có thể việc bọn họ bị hạn chế trong việc châm chước thành viên ưu tú như Phong Lăng, không hi vọng cậu bị ép quá chặt, hay là hi vọng tương lai của Phong Lăng sẽ dễ dàng hơn một chút.

Nhưng hiện giờ họ lại đột nhiên phát hiện, vấn đề mà Lệ lão đại đã cân nhắc mới thật sự là toàn diện nhất. Chí ít ngoại trừ việc Phong Lăng mệt mỏi quá mức ra thì tất cả mọi chuyện khác không hề nhằm vào cậu ta. Nhưng nếu như cậu ta thật sự có đãi ngộ đặc biệt gì thì có rất nhiều chuyện sẽ không đơn giản như vậy nữa.

“Nếu như thật sự muốn thảo luận về việc phải chiếu cố và châm chước cho thiếu niên mười sáu tuổi này thì cách tôi chiếu cố cậu ta tốt nhất chính là bồi dưỡng cho cậu ta trở thành tay súng bắn tỉa tầm xa ưu tú, đạt tiêu chuẩn nhất. Người khác có thể làm gì thì cậu ta phải làm như thế. Người khác có thể làm được tới mức nào khi đối mặt với hoàn cảnh nguy hiểm thì cậu ta phải làm tốt hơn.”

Phong Lăng vẫn đứng dựa vào tường ở tầng một, kiềm chế hơi thở, không phát ra bất cứ tiếng động nào.

Thế nhưng, vào thời khắc này, cô đột nhiên lại cảm thấy Lệ Nam Hành chính là người phụ trách của toàn bộ căn cứ XI, trên vai anh có trách nhiệm mà người ngoài không thể nào tưởng tượng được. Anh nghiêm khắc, nhưng đồng thời cũng phải chú ý tới từng thành viên, chú ý tới giá trị tồn tại của mỗi người. Mỗi lần điều động đi làm nhiệm vụ, đối diện với sống chết thì tất cả sự huấn luyện hiện giờ đều là bùa hộ mạng cho thành viên của căn cứ XI.

Nếu như năng lực không đạt tiêu chuẩn thì sẽ không có tư cách tham gia rất nhiều nhiệm vụ và các hoạt động sau này.

Phong Lăng sẽ không vì mình còn nhỏ và là nữ giả nam mà cảm thấy mình cần được đối xử đặc biệt.

Mà Lệ lão đại đương nhiên cũng không hi vọng lãng phí một người có thiên phú.

Trước khi Hàn Kình rời đi đã nhận một cuộc điện thoại. Bởi vì sau đó anh ta phải đi sang hướng khác nên đã đi thông qua hành lang tới lối thoát an toàn ở cuối đường để xuống tầng chứ không đi đường bên này.

Nam Hành thì lại đứng nguyên tại chỗ trong giây lát, nhớ lại gì đó, rồi xoay người đi xuống. Kết quả anh mới bước xuống hai bước thì đã bất chợt nhìn thấy người đứng dựa vào vách tường ở mấy bậc bên dưới.

Quần áo Phong Lăng vẫn còn ẩm ướt, từ chiều đến giờ cô đã đổ không ít mồ hôi, trên trán dính vài sợi tóc ẩm ướt, nhưng lúc này cô không hề cảm thấy mình mệt mỏi, cũng không thấy bản thân mình có gì khác với người khác. Dù biết dáng vẻ hiện giờ của mình nhếch nhác nhưng anh nói không sai, không ai biết cực hạn thể lực của bản thân là ở đâu. Có thể vượt qua một phần thì sẽ có thêm một phần cơ hội tự bảo vệ mình.

Cô nhìn chằm chằm vào anh, dưới ánh đèn cảm ứng tự động trên hành lang, mắt cô dường như sáng lấp lánh.

Nam Hành dừng bước, bầu không khí trong hành lang lập tức như cô đọng lại.

Anh đứng trên cao nhìn xuống người thiếu niên đang cạn kiệt sức lực đứng tựa ở tường.

Từ khi Phong Lăng vào căn cứ đến nay, mọi sự đối xử lạnh nhạt, đối chọi gay gắt trong gần ba năm qua, vào thời khắc này giống như đã hóa thành sự cổ vũ và lòng tin tưởng không tiếng động. Nó như đôi tay mang theo sự thúc đẩy vô hạn, đang âm thầm đẩy cô tiến về phía trước.

Phong Lăng phát hiện, tất cả sự phòng bị và chán ghét của mình đối với Lệ Nam Hành bỗng chốc hóa thành lòng cảm kích và sự tín nhiệm.

Nhưng Nam Hành lại không hề để ý tới ánh mắt nóng rực đó của cô mà lạnh lùng hỏi: “Ai dạy cậu nghe trộm hả?” “Tôi không nghe trộm. Hiện giờ lão đại anh để cho bọn tôi ở đây, mấy người A K đi ăn rồi, tôi không đói, huấn luyện xong định về tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm một chút. Ai ngờ ở đây lại gặp anh và Huấn luyện viên Hàn nói chuyện. Tôi sợ làm phiền hai người nên đứng ở đây không dám lên tiếng mà thôi.”

“Nếu đã biết bọn tôi đang nói chuyện sao còn không biết tránh đi? Đây là phép lịch sự nên có, cậu không biết à?” Nam Hành vẫn lạnh lùng như cũ, thậm chí có hơi hùng hổ dọa người khiến người ta không hề cảm thấy có chút ấm áp nào.

Phong Lăng khựng lại, đưa tay lên vén phần tóc đẫm mồ hôi trước trán ra rồi nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, sau này nhất định tôi sẽ chú ý.”

Dù sao hiện giờ cô cũng không còn cảm thấy anh đang có ý công kích cô nữa. Sau khi nghe được cuộc nói chuyện giữa anh và Huấn luyện viên Hàn, Phong Lăng đã không còn sợ bộ mặt lạnh lùng này của anh nữa rồi.

Cô ung dung đứng dưới cầu thang, đột nhiên nở nụ cười với anh: “Lão đại, cảm ơn anh đã không vì tuổi tác và thể lực của tôi mà cho rằng tôi không giống những người khác. Cảm ơn anh đã đối xử bình đẳng, để tôi có cơ hội huấn luyện chung với các anh em khác, cũng cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội này.”

Lúc nói chuyện, người thiếu niên để lộ ra nụ cười mà hơn hai năm qua chưa từng có. Cô nhìn người đàn ông đang đứng ngược sáng ở mấy bậc thang bên trên.

Ánh mắt cô trong veo, lấp lánh.

Trái tim Nam Hành chợt lỗi nhịp.

Từ khi Phong Lăng gia nhập căn cứ, dường như hai người chưa từng nói chuyện đàng hoàng bao giờ. Không phải trong lời nói của anh có ẩn chứa sự châm chọc nhằm vào cô thì chính là cô lạnh lùng, cách xa cả nghìn dặm.

Người thanh niên với dáng vẻ sáng sủa nhỏ bé, xinh đẹp vừa nở nụ cười như vậy tựa như làn gió nhẹ dịu dàng lướt qua đáy lòng anh.

Nam Hành im lặng không nói gì, không vì lời nói của cô mà buông thêm một chữ, cũng không trả lời, chỉ đi xuống lầu. Khi đi lướt qua cô thì anh hơi nghiêng đầu, đối mặt với cô trong giây lát.“Biết mình hiện giờ nhếch nhác thế nào không?”

Anh thản nhiên ném ra một câu lạnh nhạt như vậy rồi rời

Phong Lăng: “…”

Cô cúi đầu nhìn trang phục bị bẩn vì huấn luyện và cổ áo xộc xệch của mình, lại cúi đầu ngửi mùi mồ hôi trên người. Dù mùi mồ hôi trên người cô không hôi như những người khác, nhưng sau nguyên cả một buổi chiều thì chung quy cũng chẳng thơm tho gì cho cam.

Nhưng cô thật lòng cảm ơn câu “đối xử bình đẳng” của Lệ lão đại.

Phong Lăng xoay người lại, nói với bóng lưng của anh: “Lão đại, tôi thật lòng đấy. Sau này ở căn cứ, cho dù anh bảo chúng tôi tăng cường huấn luyện thế nào cũng được. Nếu như tôi nói một câu mệt, hoặc có một câu oán giận nào thì tôi sẽ theo họ anh!”

Bước chân của Lệ Nam Hành không hề dừng lại, giọng điệu lạnh nhạt: “Theo họ của tôi? Trên thế giới này, người có thể theo họ của tôi chỉ là con cái tôi, hoặc là vợ của tôi.”

Nói đến đây, anh thản nhiên quay đầu lại nhìn cô một cái: “Trông tôi giống người có thằng con lớn như cậu rồi à?”

Phong Lăng: “…”

Nam Hành vừa định nói câu tiếp theo, nhưng khi nhìn thấy cậu thiếu niên này hoàn toàn có vẻ không hiểu hàm nghĩa bên trong lời nói của anh thì trong nháy mắt anh cũng cảm giác được, mình nói một câu như thế với một tên đàn ông, đúng là đầu óc không còn bình thường.

Không làm con trai lẽ nào làm vợ chắc?

Con m* nó cậu ta còn là nam nữa chứ?

Vừa nhìn thấy Phong Lăng đang ngây ngẩn mà cũng lộ ra biểu hiện kháng cự với hai chữ con trai và bà xã, sắc mặt Nam Hành lại càng lạnh lùng hơn.

Phong Lăng không hiểu nổi tâm trạng nhạy cảm và khó chịu của lão đại lúc này. Cô vốn muốn chân thành bày tỏ rằng mình sẽ cố gắng phấn đấu, cũng muốn hóa giải mối quan hệ cứng nhắc giữa cô và lão đại, ít nhất cô không muốn cứ bị nhắm vào như thế này.

Thế nên khi anh lạnh mặt xoay người đi thì cô vội vàng đi theo. Anh đi về sân huấn luyện để lấy khẩu súng để quên ở đó, mà người thiếu niên phía sau anh giống như cái đuôi nhỏ, muốn bỏ cũng không bỏ được.

“Lão đại, nếu như phải tăng cường độ huấn luyện thì tôi cũng có thể dậy sớm hơn để nhận huấn luyện sớm hơn một chút. Chỉ cần lão đại ra lệnh, mấy giờ tôi cũng đến được.”

...