...
Nghe thấy câu nói này của anh, Phong Lăng khựng lại, cô ngước mắt lên nhìn, thậm chí có thể nói là lườm anh.
Có lẽ Phong Lăng giận anh vì bực bội chuyện tối qua mà vẫn phải nín nhịn tới bây giờ. Vốn dĩ là rượu mừng không uống thì phải uống rượu phạt nhưng nhìn vẻ mặt của cô, Lệ Nam Hành cũng hiểu là không thể cứ ghìm chặt cô mãi thế này được. Giọng nói dứt khoát của anh khẽ vang lên: “Những nơi mà cậu từng sống trong những năm nay, ngoài căn cứ XI ra thì không có nơi nào bình thường cả. Bây giờ, chẳng dễ gì có được mấy ngày yên ả bình thường, cậu không thể hưởng thụ vui vẻ thêm mấy ngày sao?”
“Tôi quen rồi.” Cô cụp mắt xuống không nhìn anh, muốn vùng ra: “Anh buông tôi ra.”
“Tôi không buông! Theo tôi về, cơm còn chưa ăn thì đi cái gì mà đi.” Người đàn ông kéo cô đến bên sofa, sau đó ấn cô ngồi xuống, cầm điện thoại lên nhìn giờ, nói: “Muốn ăn gì?”
“Tôi cảm thấy dù là đồ do lão đại nấu hay mua ở bên ngoài mấy ngày nay đều không ngon bằng nhà ăn trong căn cứ.” Bây giờ Phong Lăng cũng không có nhu cầu ăn uống gì cả, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
Chẳng những cô đã giúp anh làm chuyện gì gì đó, lại còn đã quang minh chính đại ngủ chung với nhau, thế này là sao?
Người đàn ông cúi đầu xuống nhìn Phong Lăng, sau đó khom người, nhìn ánh mắt không vui của cô, nắm lấy cằm cô, đầu cúi xuống, mặt kề sát gương mặt đối phương, hơi thở ấm áp của anh phả lên da thịt cô: “Vậy thì ra ngoài ăn.”
Phong Lăng ngước mắt lên: “Lệ Nam Hành, tôi đã cảm ơn anh rồi. Anh bảo tôi làm gì thì tôi cũng đã làm, rốt cuộc anh còn muốn thế nào nữa…”
Đúng là một cô gái khờ!
Tính cách ngay thẳng này của cô đúng là đã phụ sự kiên nhẫn của anh. Để đến lúc anh thật sự bị cô chọc tức, chắc anh sẽ đè cô ra giường mà ăn tươi nuốt sống cô mất.
Dù tối qua, Phong Lăng đã dùng tay giúp anh, nhưng không có nghĩa như vậy đã đủ. Lúc Phong Lăng về phòng ngủ, cô không biết anh đã tắm nước lạnh ở trong phòng tắm bao nhiêu lâu, bứt rứt cả đêm không sao ngủ được. Tờ mờ sáng, anh đi sang phòng cô, ôm cô vào lòng mới có thể chìm vào giấc ngủ.
Kết quả cô gái vừa tỉnh dậy đã trở mặt, dáng vẻ ngoan ngoãn, không dám lộn xộn khi được anh ôm vào lòng, được anh hôn trong phòng tắm tối qua đã biến mất.
“Không thế nào cả, tôi đã giúp cậu dẹp yên một chuyện như vậy, cậu tưởng chút báo đáp của tối hôm qua là đủ rồi sao?” Người đàn ông không giải thích nhiều, ngược lại còn thuận theo lời nói trong lúc tức giận của cô: “Đi ra ngoài ăn với tôi trước đã, trưa rồi! Đến chiều lại ra ngoài mua thêm ít đồ với tôi! Tôi sẽ quan sát biểu hiện hai ngày này, nếu tốt thì tôi sẽ cho cậu về căn cứ.”
Trong phút chốc, Phong Lăng nhìn Lệ Nam Hành như một kẻ thần kinh: “Tại sao tôi phải đi ăn và mua đồ với anh?”
Người đàn ông nhíu mày: “Cậu nói xem tại sao?”
“… Tại sao?”
Người đàn ông chợt nở một nụ cười mờ ám, anh nắm tay cô, đặt bên môi mình như thể muốn hôn. Phong Lăng làm tư thế chuẩn bị rụt tay lại nhưng cô vừa có động tác này thì anh đã đột ngột kéo lấy tay cô áp lên ngực mình, sau đó cúi đầu xuống, chính xác hôn lên môi cô.
Phong Lăng bị người đàn ông mạnh mẽ đè lên phần lưng của sofa mà hôn một hồi, đến tận khi cô định đẩy, đá anh thì người đàn ông mới cong môi cười, lại kéo tay cô đặt lên môi mình hôn “chụt” một cái: “Có lẽ vì hiếm khi tôi muốn ra ngoài đi dạo, bên cạnh đang thiếu một chân xách đồ, vừa hay cậu lại phù hợp.”
Phong Lăng: “…”
Cô dùng một tay đẩy người đàn ông ra, đúng lúc anh cũng muốn buông tha cho cô nên cô đã dễ dàng thành công.
Lệ Nam Hành lùi về sau mấy bước, nhìn dáng vẻ đang vô cùng tức giận, nhưng lại ngại đủ chuyện nên không thể làm ầm ĩ với anh của Phong Lăng. Cô như một con mèo nhỏ đang nén giận nắm chặt móng vuốt sắc nhọn, nhưng do dự không không dám ra tay cào người.
Trong lòng Lệ Nam Hành vô cùng ngứa ngáy.
Anh rất muốn hôn nữa nhưng Phong Lăng đã đứng dậy, xoay người nhanh chóng đi vào phòng ngủ.
“Lại định đi đâu?” Người đàn ông cười hỏi.
Phong Lăng không thèm quay đầu lại, tức giận đáp: “Đánh răng, rửa mặt, sửa soạn sạch sẽ để đi làm chân xách đồ!”
Nụ cười trên môi hiện rõ trên mặt anh, thân hình cao lớn của anh cứ thế đi qua, đứng trước cửa phòng ngủ, nhìn Phong Lăng đã đi vào nhà tắm và đang cầm bàn chải chuẩn bị đánh răng ở bên trong.
Bên trong Phong Lăng ẩn giấu tính cách nóng nảy nhưng cô rất biết cách nhẫn nhịn, ví dụ như bây giờ.
Nhưng nếu bây giờ đổi thành người đàn ông khác dám nói như vậy với cô, có lẽ kết cục sẽ không khác gì lão sĩ quan mập kia.
Rốt cuộc trái tim của cô đã hướng về phía anh nhưng rõ ràng Phong Lăng không hiểu những thứ tình cảm này.
Cô không hiểu cũng không sao, anh có thể dần dần dạy cho cô hiểu.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng có cuộc sống và những trải nhiệm như người bình thường cũng không sao, anh có thể cùng cô trải nghiệm dần dần.
Dù cô gái nhỏ của anh để tóc dài hay tóc ngắn, dù bây giờ cô giả làm con trai hay là con gái, nếu anh đã thỏa hiệp dưới mảnh vải quấn ngực của cô, anh phải thừa nhận là mình xui xẻo.
Sự nhẫn nại mà anh chưa từng có trong cuộc đời này, giờ phút này đều đang dồn hết vào cô.
…
Phong Lăng bị Lệ Nam Hành đưa ra ngoài ăn cơm, hơn nữa còn là đồ Tây, anh bảo cô gọi món nhưng cô lại không biết món nào ngon, nên không gọi gì, tùy anh gọi.
Kết quả là Lệ Nam Hành đã gọi những món mà hai cô gái ngồi bàn bên đang ăn, sau đó anh còn gọi thêm đủ loại bánh ngọt vị việt quất.
Phong Lăng ăn no căng cả bụng, cuối cùng khi rời khỏi nhà hàng với Lệ Nam Hành, dù cô không muốn để ý đến anh nhưng vẫn mở miệng hỏi một câu: “Lão đại, tại sao anh lại muốn dẫn tôi đi ăn đồ Tây?”
“Bắt đầu từ ngày hôm nay cho đến khi cậu quay lại căn cứ, mỗi một bữa, tôi đều sẽ đổi thành đồ ăn của các nước khác nhau để cậu có thể nếm thử mỗi thứ một chút.”
Phong Lăng: “…” Anh xem cô là heo sao?
Ăn cơm xong, khi hai người đi ngang qua công viên lớn nhất của Los Angeles, Lệ Nam Hành hỏi cô có muốn vào hay không. Phong Lăng liếc nhìn về phía đó, lắc đầu, cô không có hứng thú với những chỗ này nhưng người đàn ông đi cùng vẫn dẫn cô vào trong đi dạo một vòng. Dù Phong Lăng không muốn chơi, nhưng cuối cùng người đàn ông vẫn mua một cái bờm Disney, bắt cô đội lên đầu.
“Đây là đồ của con gái.” Phong Lăng cảm thấy rất bất đắc dĩ với tai chuột Mickey trên đầu mình.
Lệ Nam Hành chỉ về phía một đôi tình nhân trẻ tuổi cách đó không xa: “Cậu nhìn họ xem, không phải con trai cũng đeo đấy sao?”
Phong Lăng về phía cậu con trai và cô bạn gái khoảng tầm mười bảy, mười tám tuổi kia, hai người đang mỉm cười ngọt ngào và cùng nhau ăn một que kem có hình Mickey. Cô lập tức dời tầm mắt sang nơi khác, cũng không nói gì về chuyện này nữa, tránh cho Lệ Nam Hành lại tiếp tục bắt chước theo.
Rời khỏi công viên giải trí, Lệ Nam Hành lái xe đến một con phố mua sắm. Lúc ở trong cửa hàng, rõ ràng Lệ Nam Hành bảo cô đi mua đồ với anh, nhưng không biết người đàn ông này đã bị chập sợi dây thần kinh nào, chỉ cần đi qua một cửa hàng đồ nữ trông khá được một chút, anh sẽ dừng ở bên ngoài một lát, sau đó ngoảnh lại hỏi cô: “Thích bộ nào?”
Nhìn những bộ đồ nữ đủ mọi kiểu dáng xinh đẹp, Phong Lăng khó hiểu liếc nhìn anh: “Lão đại, anh muốn mua đồ cho bạn gái à? Những chuyện như thế này thì anh đừng hỏi tôi, tôi không hề có khiếu thẩm mỹ về mấy phương diện này của phụ nữ đâu.”
Người đàn ông tiếp tục đi lên trước, như vô ý bỏ lại một câu: “Vậy thì cậu thử tìm hiểu khiếu thẩm mỹ của con gái đi.”
Phong Lăng: “…?”
...