...
Cũng may là Kiều Phỉ dẫn bạn gái theo thật, hai người bọn họ đã yêu đương thắm thiết quyết ở bên nhau từ lâu, không thì chẳng biết Lệ Nam Hành sẽ sầm mặt đến mức nào nữa.
Phong Lăng không để ý đến anh, Lệ Nam Hành thì đi theo ngay sau, dù sao với tình trạng hiện tại của anh, cô thật sự không thể vứt anh một mình ở đây được.
Lệ Nam Hành đặt một tay lên thành xe đẩy, tay kia thì đút vào túi quần rồi cứ thế đi theo cô, cá đã được làm sạch, Phong Lăng đi đến lấy về, lúc quay đầu lại thấy Lệ Nam Hành vẫn ngoan ngoãn đặt một tay lên thành xe, không hề rời đi một bước, lòng cô mềm nhũn, dù sao anh cũng không nhìn thấy nên cô liền nở nụ cười đầy bất đắc dĩ.
Lúc trước Kiều Phỉ ở căn cứ anh đã ghen, bây giờ cũng vẫn ghen, anh quan tâm cô đến mức này luôn à?
Rốt cuộc cô có chỗ nào tốt chứ?
Phong Lăng nhẹ nhàng đặt túi cá vào trong xe đẩy, sau đó đi đến đứng trước mặt Lệ Nam Hành, nhưng vẫn duy trì khoảng cách chừng một mét, cô cứ lặng lẽ đứng như thế ngước nhìn người đàn ông cao hơn cô ít nhất một cái đầu. Vừa nãy cô bước đến cũng rất nhẹ nhàng, không phát ra âm thanh nào, chỗ này người người tới lui nhộn nhịp, chưa chắc anh sẽ nghe ra được là cô.
Lệ Nam Hành đứng ở đó, quả nhiên đợi một lúc mà vẫn không nghe thấy tiếng cô trở lại, vẻ mặt vẫn thản nhiên, nhưng cơ thể ban đầu còn ung dung đứng chờ nay đã dần dần ưỡn thẳng lên, sau đó nghiêng đầu sang khu hải sản tươi sống "nhìn" một lúc. Có vẻ như anh không chắc cô rốt cuộc đi mua món khác hay là còn việc gì chưa xong, nhưng anh không thấy gì lại không thể đi lung tung được, dù sao mắt anh đang bị mù, nếu mà đi thật thì không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhất là nếu lát nữa Phong Lăng trở về mà phát hiện anh không ở đây thì chắc chắn sẽ rất giận.
Lệ Nam Hành vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, nhưng ban đầu anh vốn tùy ý đặt tay trái lên thành xe đẩy, còn tay kia thì đút vào trong túi quần, còn lúc này thì cả hai tay đã cùng đưa lên vịn vào tay đẩy.
Chỉ là một động tác đổi tay rất nhỏ, thế mà đã thay đổi từ dáng vẻ ung dung thành ngoan ngoãn vịn tay đẩy xe chở hàng chờ cô về tìm mình.
Phong Lăng cảm thấy hơi buồn cười, cô bỗng đưa tay lên giúp anh chỉnh lại mắt kính, nhưng người đàn ông kia vẫn vô cùng nhạy cảm, trong giây lát đã nhanh chóng nắm chặt lấy cổ tay của cô, tuy không thấy được mắt của anh, nhưng trong khoảnh khắc ấy vẫn cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ anh.
Nhưng cũng chỉ trong chốc lát, khi nhận ra được người trước mặt là Phong Lăng, ý lạnh trên mặt người đàn ông này nhanh chóng tản đi, đồng thời dời bàn tay đang nắm chặt cổ tay cô xuống một chút, đổi thành nắm lấy tay cô: "Sao lâu thế mới về?"
Phong Lăng cong môi, nhưng giọng điệu bình tĩnh như thế không có gì xảy ra cả: "Vừa nãy em tiện đi mua thêm mấy thứ khác nên tốn thêm chút thời gian."
Lúc này vẻ mặt của Lệ Nam Hành đã thả lỏng hơn, nhưng bàn tay nắm lấy tay cô vẫn không buông ra: "Bây giờ về nhé?"
Phong Lăng cũng không buông tay anh ra, chỉ khẽ cong môi, rồi cùng anh đẩy xe đến quầy tính tiền, vừa đi vừa nói: "Vừa nãy anh tưởng có người khác muốn chạm vào anh sao?"
"Em lặng lẽ đến trước mặt anh như thế, bỗng nhiên cảm giác được có người đưa tay đến, trong giây đầu tiên thì người bình thường cũng sẽ sinh tâm lý phòng bị," Giọng nói của Lệ Nam Hành khá bình tĩnh.
Thế nhưng nếu như đã nói vậy thì cũng chứng minh bây giờ anh đã hiểu được rằng vừa nãy cô cố ý đứng trước mặt anh không lên tiếng.
Còn nói đi mua thêm mấy thứ khác, chẳng qua là cái cớ lừa anh mà thôi, anh không chấp cô làm gì.
Thấy người đứng chờ trước quầy tính tiền khá đông, Phong Lăng dứt khoát dẫn Lệ Nam Hành đến máy tính tiền tự động thanh toán, sau đó cầm hai túi đồ rời khỏi siêu thị.
Sau khi xuống dưới, đặt hết đồ vào trong xe Phong Lăng nhìn sắc trời, lại híp mắt nhìn ánh nắng vàng, thời tiết rất đẹp.
"Anh muốn về thẳng nhà hay tìm chỗ nào không khí trong lành đi dạo một vòng? Em thấy anh hôm nay vẫn còn sức đi đấy." Phong Lăng cũng đánh giá theo lực nắm của anh khi bắt lấy cổ tay cô ban nãy, vì thế có thể thấy được dù hiện tại cơ thể Lệ Nam Hành cần nghỉ ngơi và tĩnh dưỡng, thể lực cũng kém hơn so với trước kia rất nhiều, nhưng lúc thật sự gặp phải tình huống khẩn cấp thì anh cũng không quá yếu.
"Tùy em thôi." Lệ Nam Hành đứng bên cạnh xe, nghe tiếng cô bỏ đồ vào sau cốp, anh cũng quay mặt tìm đến ánh nắng mặt trời, hình như cũng cảm nhận được tiết trời hôm nay thật sự rất đẹp nên nói tiếp: "Hình như trên đường về có một công viên vui chơi nhỉ?"
Dù sao trước kia khu nhà đó cũng là nơi Lệ Nam Hành thường xuyên lui đến, các công trình kiến trúc xung quanh đấy anh còn biết rõ hơn cả Phong Lăng.
"Hình như thế, em không để ý lắm."
"Đến công viên đó đi dạo đi."
Phong Lăng cảm thấy hơi khó hiểu, hai người lớn như bọn họ không tìm mấy công viên cây xanh nào để tản bộ và sưởi nắng, còn chạy đến công viên vui chơi làm gì.
Nhưng ngẫm nghĩ thì hình như công viên vui chơi kia cũng thuận đường về nhà của hai người, không cần phải quay đầu đổi hướng xe, lại vừa khéo ở ngay trên đường về nên rất tiện, cô cũng không có ý kiến gì: "Được thôi, vậy đến đó đi dạo một lát."
Lệ Nam Hành khẽ cười, Phong Lăng liếc nhìn anh, phát hiện từ sau khi người đàn ông này bị thương, có lẽ vì mắt anh không còn nhìn thấy được gì nên vẻ mặt khi cười lên không còn thiếu đòn như trước nữa, rõ ràng vẫn là anh, nhưng hình như đã thay đổi các thói quen nhỏ nhặt, trở nên cẩn thận hơn một chút.
Sự cẩn thận này bắt nguồn từ đôi mắt của anh.
Dù ngoài miệng chưa từng nói anh có để ý đến chuyện nhìn thấy được hay không, thế nhưng nếu ngày nào cũng chìm trong bóng tối, không biết là ngày sáng hay đêm đen, thì dù là ai cũng sẽ thấy khó chịu.
Phong Lăng đóng cốp xe lại, kéo tay anh, đỡ anh đến trước cửa xe đã mở: "Nào, lên xe đi, đến công viên trò chơi."
Hình như Lệ Nam Hành còn hơi quyến luyến ánh nắng rực rỡ ấm áp dễ chịu ở bên ngoài, Phong Lăng vào trong xe xong thì lập tức mở cửa sổ sau ra giúp anh, dù sao cũng không lạnh, mà thời tiết bên ngoài cũng không nóng đến mức phải mở điều hòa.
Sau khi lái thẳng đến công viên vui chơi, Phong Lăng tìm một chỗ đậu xe gần cửa chính công viên nhất, lúc xuống xe vừa khéo thấy được bên ngoài công viên có một con đường kéo dài mãi vào bên trong, hai bên đường bày bán các món đồ chơi cho con nít, còn có những sạp hàng ăn vặt, xung quanh có rất nhiều cô cậu nhóc đang thổi bong bóng xà phòng.
"Em đưa Mạc Mạc đến nhà họ Phong rồi à?" Lệ Nam Hành nghe thấy tiếng cười đùa của trẻ em xung quanh, vừa được Phong Lăng dìu đi vừa nhỏ giọng hỏi.
"Ừ, đưa đến chỗ ông bà nội em rồi, như thế cũng có người quây quần với họ, em cũng yên tâm hơn một chút."
...