...
Thấy người đàn ông bước lại gần, Phong Lăng không nói gì thêm nữa nhưng lời nói của huấn luyện viên trưởng vẫn khiến cô cảm thấy hơi kinh ngạc.
Hơn một năm nay, huấn luyện viên trưởng luôn quan tâm đến cô như một người anh, hơn nữa hình như anh ta cũng đã ba mươi mốt, ba mươi hai tuổi rồi. Cô luôn coi anh ta là một người thầy tốt người bạn hiền, chưa từng nghĩ anh ta lại có ý gì khác với mình.
Một cô gái không có một chút nữ tính nào như cô, rốt cuộc có điểm nào đáng để đàn ông yêu thích? Dựa vào nắm đấm của cô sao?
Nhận thấy ánh mắt hơi lạnh lẽo phía sau lưng, huấn luyện viên trưởng ngập ngừng, ngoảnh lại nhìn về phía người đàn ông cao lớn đang đi gần đến.
Lệ Nam Hành đút một tay vào túi quần, bàn tay còn lại đang cầm hộp thuốc vừa mua ở quầy thuốc bên cạnh võ quán, anh nhìn huấn luyện viên trưởng bằng ánh mắt lạnh như băng, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt anh ta: “Cảm nhận được nguy hiểm, chứng tỏ anh là một người thông minh.”
“Huấn luyện viên trưởng, tôi đi làm việc trước đây.” Phong Lăng không muốn những chuyện xưa cũ giữa mình và Lệ Nam Hành ảnh hưởng đến người khác và cũng không muốn những chuyện này bị người khác nghe thấy.
Huấn luyện viên trưởng đứng bất động trước cửa, nhìn thẳng vào ánh mắt thẳng thắn của Lệ Nam Hành - người đang đứng thẳng lưng ở đó. Lúc Lệ Nam Hành định bước vào phòng, anh ta đột nhiên nhấc tay chặn bước chân của Lệ Nam Hành.
Lệ Nam Hành không lên tiếng, chỉ nhìn cánh tay đang chặn ngang trước mặt mình, sau đó nhướng hàng lông mày nghiêm nghị lên liếc nhìn huấn luyện viên trưởng một cái, nhưng không nói gì, thậm chí anh còn đột nhiên bật cười. Tuy nhiên nụ cười này khiến cho Phong Lăng dù đang ngồi phía sau bàn làm việc ở phía xa cũng lờ mờ cảm nhận được sự nguy hiểm cùng rét lạnh.
“A Linh là người của võ quán chúng tôi, bất kể anh có quan hệ gì với cô ấy, trong tình huống cô ấy không muốn gặp anh, cũng như không muốn tiếp tục có bất kỳ mối quan hệ gì với anh nữa thì mỗi người chúng tôi ở đây đều có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ cô ấy. Anh bạn này, tôi thấy rõ ràng A Linh không muốn gặp anh.” Huấn luyện viên trưởng cũng không hề sợ hãi, anh ta nhìn người đàn ông còn cao hơn một người luyện võ nhiều năm như mình, ánh mắt rất kiên định.
“Con mắt nào của anh thấy cô ấy không muốn gặp tôi?” Lệ Nam Hành thản nhiên hỏi lại.
Vốn Phong Lăng vốn định nói “tôi thật sự không muốn gặp anh” nhưng cùng lúc đó, cô thấy một khi mình nói câu này ra, huấn luyện viên trưởng nhất định sẽ bị giận cá chém thớt, vì vậy không lên tiếng, chỉ đứng dậy bước qua.
Cô đi đến trước cửa, huấn luyện viên trưởng đột nhiên nghiêng người sang, chắn trước mặt cô, dùng tư thế bảo vệ nói: “Không sao, có tôi ở đây rồi.”
Cách một người đàn ông cao lớn ở trước mắt, Phong Lăng nhìn về phía một người đàn ông cao lớn khác. Lúc nhìn vào ánh mắt lạnh băng của Lệ Nam Hành, đột nhiên cô lại nhìn đến hộp thuốc trong tay anh.
Lệ Nam Hành cũng không nhiều lời, chỉ nhìn cô, đưa hộp thuốc cho cô: “Uống thuốc trước đi đã.”
Lúc này huấn luyện viên trưởng không nói gì, chỉ nhìn Lệ Nam Hành, sau đó lại ngoảnh lại nhìn Phong Lăng.
“Tôi đã hạ sốt rồi.” Phong Lăng hờ hững nói: “Không cần uống thuốc nữa, tôi cố gắng uống nhiều nước nên không còn vấn đề gì quá lớn nữa cả. Cảm ơn anh Lệ đã quan tâm. Nhưng sự quan tâm của anh thật sự đã đặt nhầm chỗ rồi, người mà anh nên quan tâm là vợ anh, chứ không phải tôi.”
Nghe thấy câu nói này, ánh mắt huấn luyện viên trưởng vốn còn chưa biết quá rõ về thân phận của Lệ Nam Hành chợt thay đổi, lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh đã kết hôn rồi sao?”
Lệ Nam Hành hoàn toàn không để ý tới người vướng víu này, chỉ hờ hững nhìn Phong Lăng: “Bảo em uống thuốc, em nhắc đến những chuyện này là để nhắc nhở anh hay là muốn nhắc nhở ai?”
Phong Lăng không muốn nhiều lời với anh, dứt khoát nhận lấy hộp thuốc, đồng thời nói: “Huấn luyện viên trưởng, anh cứ đi làm việc trước đi, tôi nói chuyện riêng với anh ta một chút, cảm ơn anh.”
Huấn luyện viên trưởng cảm thấy không vui vì thân phận đã kết hôn của người đàn ông này nhưng nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Phong Lăng, anh ta do dự một lát, dứt khoát cho Lệ Nam Hành một ánh mắt cảnh cáo, cũng không quan tâm Lệ Nam Hành có để ý đến ánh mắt của mình hay không, nhỏ giọng nói: “Tôi ở phòng làm việc bên cạnh, có chuyện gì thì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.”
Phong Lăng không lên tiếng, đến khi huấn luyện viên trưởng rời đi, cô mới giơ tay ra trước mặt Lệ Nam Hành: “Đưa chìa khóa đây.”
Lệ Nam Hành nhướng hàng lông mày nghiêm nghị lên, vì người ngáng đường đã bỏ đi, vẻ lạnh lùng trong mắt anh cũng vì thế mà giảm bớt đi nhiều, cứ như vậy đứng trước cửa nhìn cô: “Chìa khóa nào?”
“Lệ Nam Hành, anh đừng giả bộ với tôi. Sáng sớm nay lúc tôi đang ngủ, có phải anh vào nhà tôi không? Tối qua lúc anh cầm chìa khóa đi ra ngoài, có phải đã đi đánh thêm một chiếc giống y hệt không?” Phong Lăng lạnh lùng nhìn anh: “Đưa chìa khóa cho tôi.”
Lệ Nam Hành không ngờ rằng dù cô không có nhiều kinh nghiệm sống, nhưng lại không còn dễ lừa gạt giống ngày trước nữa. Dẫu sao cô cũng đã sống ở bên ngoài hai năm, đây lại là hai năm mà anh hoàn toàn không thể nắm bắt được, nó là hai năm thuộc về chính cô. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online. com
Lệ Nam Hành cười: “Nhưng anh không chỉ đánh thêm một chiếc, em có dám chắc bây giờ anh đưa một chiếc chìa khóa cho em thì trong tay anh sẽ không còn chiếc thứ hai dự phòng không?”
Phong Lăng: “Thế thì đưa cả hai chiếc cho tôi.”
“Nếu tối qua anh đã đánh mười chiếc chìa khóa thì sao?”
“…”
“Hoặc nhiều hơn nữa thì sao?”
“Lệ Nam Hành, rốt cuộc anh muốn thế nào?” Phong Lăng đột nhiên hạ tay xuống, ánh mắt đã mất hết kiên nhẫn: “Anh cứ quấy rầy tôi thế này không hề có lợi gì với anh cả.”
“Em bị ốm, sáng sớm nay thì sốt, anh đến chăm sóc cho em, đây là quấy rầy sao? Rõ ràng em biết mình đang bị ốm nặng, vậy mà còn chạy đến đây dạy học, anh gọi em về cũng là quấy rầy sao? Hả?” Người đàn ông bước tới một bước, đứng ngay trước mặt Phong Lăng, từ trên cao nhìn xuống cô: “Anh quan tâm em thì bị nói là quấy rầy, vậy cái người vừa nãy đó thì được gọi là gì? Cả cái tên học viên mang canh gừng tới cho em nữa? Anh không đồng ý em bị ốm mà vẫn lên lớp, đây là quấy rầy sao?”
Phong Lăng không muốn biện bạch với anh, chỉ cau mày nói: “Buổi chiều tôi còn phải làm việc, không có sức ở đây tranh cãi với anh. Tôi cảnh cáo anh, tối nay trước khi tôi về nhà, anh phải giao lại chìa khóa cho tôi, sau này đừng bao giờ tùy tiện vào nhà tôi nữa.”
Dứt lời, Phong Lăng cầm lấy hộp thuốc quay người đi, không nhìn Lệ Nam Hành nữa, cô quay lại cạnh bàn làm việc, trước khi ngồi xuống lại nói một câu: “Võ quán này là nơi tôi làm việc, sau này phiền anh Lệ đừng đến đây nữa.”
Lệ Nam Hành đứng im tại đó, Phong Lăng ngồi sau bàn làm việc liếc nhìn anh: “Còn chưa đi?”
Lệ Nam Hành trầm mặc vài giây, bước vào phòng, kéo một chiếc ghế trước bàn ra ngồi xuống.
Phong Lăng thấy hành động này thì nhìn anh một cách khó hiểu.
“Xem em uống thuốc.” Người đàn ông liếc nhìn cốc nước trước mặt cô.
Phong Lăng im lặng một chốc, mất kiên nhẫn mở hộp thuốc ra, lấy hai viên thuốc đang định uống, giọng nói của người đàn ông lại tiếp tục vang lên: “Trước khi uống thuốc không biết phải xem liều lượng trước hay sao? Chỉ uống một viên là đủ rồi.”
Phong Lăng hơi khựng lại, không nhìn người đàn ông, chỉ cúi đầu nhìn phần hướng dẫn viết trên vỏ hộp thuốc, quả đúng như lời anh nói, một lần uống một viên, nếu vượt quá liều lượng sẽ không tốt cho sức khỏe.
Cô mím môi đặt một viên thuốc vào miệng, cầm cốc nước lên uống vài ngụm, sau đó đặt xuống.
“Được rồi, anh có thể đi được chưa?” Cô nhìn về phía Lệ Nam Hành.
...