...
“Không đói, ngủ trước đã, dậy rồi tính.” Anh kiên quyết ôm cô trong lòng.
Phong Lăng bị người đàn ông ôm ngửa ra sau, cả người không một mảnh vải che thân bị anh ôm chặt.
Quả thật cô cũng không còn chút sức lực nào, bị chèn ép cả đêm, còn sức mới lạ.
Thấy anh cứ khăng khăng như vậy, cô cũng kệ, nằm trong lòng anh nhắm mắt lại.
Nhưng người đàn ông này ngủ thì ngủ đi, sao chỗ đó vẫn cứ chọc vào cô làm gì vậy?
Cô cẩn thận tránh ra một chút, anh lại cạ vào người cô, cứ muốn dán sát lại.
Cuối cùng cạ tới cạ lui, cô sợ lại xảy ra chuyện nên quyết định nằm im ngủ luôn.
Lệ Nam Hành thấy cô không cựa quậy nữa, dường như vẫn còn có chút tiếc nuối mà khẽ hôn lên làn da trắng ngần phía sau cổ cô. Anh muốn nói anh vẫn chưa thỏa mãn, vẫn có thể tiếp tục, nhưng lúc này thấy cô mềm oặt người không còn chút sức lực nào, anh cũng không nỡ.
Ngày tháng còn dài.
Cô đã đồng ý sẽ lấy anh, anh không vội, tối vẫn có thể tiếp tục.
Lệ Nam Hành ôm chặt cô gái trong lòng mình, vén mái tóc bên tai cô lên, hôn lên vành tai trắng trẻo của cô, khẽ nói: “Ngủ ngon.”
Phong Lăng cạ mặt lên vai anh, không phản ứng lại, rõ ràng đã nhanh chóng ngủ mất rồi.
…
Lệ Nam Hành gọi cho một khách sạn gần đó mang cơm đến, sau khi nhận đồ ăn, anh bày từng thứ lên bài rồi lại thử nhiệt độ, cho một ít canh sườn ra bát rồi bê vào phòng ngủ.
Trong phòng vẫn không bật đèn, giờ có bật hay không cũng chẳng có tác dụng gì với anh. Lúc đến bên giường, anh vẫn có thể ngửi thấy mùi hooc môn nào đó còn sót lại trong căn phòng chỉ có một tia sáng, dù anh đã ôm cô ngủ mấy tiếng đồng hồ, nhưng thứ mùi đó vẫn kích thích thần kinh nhạy cảm của anh.
Phong Lăng nghe thấy tiếng, gần như cũng khôi phục lại chút ý thức, cô cuộn tròn người trong chăn, mắt lim dim, có vẻ không muốn tỉnh dậy. Đến khi Lệ Nam Hành lôi cô ra khỏi chăn, không ngừng hôn từ tóc xuống mắt rồi lại vỗ lên mặt cô nói muốn cô dạy ăn chút gì đó, cô mới bừng tỉnh.
Anh không thấy gì, sao lại có thể đi làm đồ ăn cho cô?
Cô vừa quay ra thì thấy đồ gọi từ một khách sạn năm sao gần đó.
“…” Cô hơi sững người, rồi lại khàn khàn hỏi: “Anh bê vào đây như thế lỡ bị bỏng thì sao?”
“Bỏng gì? Có bỏng cũng phải để em ăn trước, em mới là người không có sức chống đỡ ấy.” Lệ Nam Hanh bỏ bát xuống, lần mò lên má cô: “Ăn chút đi rồi ngủ tiếp, nếu không dạ dày sẽ khó chịu.”
Quả thật Phong Lăng không còn chút sức lực nào, nhưng thấy anh cố tình đặt đồ ở khách sạn mang tới, sợ cô đói, cô có buồn ngủ mấy cũng không nỡ đẩy ra. Cô nhận lấy bát và thìa, ăn mấy miếng, lại húp mấy thìa canh rồi mới đặt bát sang một bên: “Để đó đã, anh đừng đi lung tung.”
Cô buồn ngủ đến mức quên cả chuyện đắp thuốc cho anh, nằm xuống ngủ ngay.
Người đàn ông khẽ cười, cúi xuống hôn mấy cái lên đôi môi vẫn còn vị canh sườn của cô: “Được, anh không đi lung tung, anh ở trên giường với em.”
“Ừm.” Phong Lăng tưởng anh bảo ở trên giường cùng là cùng ngủ với cô, nên lờ mờ đáp lại một tiếng lại ngủ tiếp.
Ai ngờ người đàn ông lại cởi luôn đồ ra nằm vào chăn, sau đó lại quen thói…
Phong Lăng bị giày vò không chịu nổi, cứ phập phồng trong chăn, cất giọng khàn khàn: “… Lão… lão đại…”
Anh lại thấp giọng thì thầm vào tai cô: “Hửm?”
Phong Lăng nhắm mắt, muốn nói gì đó nhưng vì tiếng nói sát bên tai của người đàn ông mà cô lại không nói thành lời.
“Ngoan, anh hứa sẽ là lần cuối cùng trong hôm nay.”
Trước khi Phong Lăng mất hoàn toàn ý thức, cái tên lừa đảo Lệ Nam Hành này lại hứa hẹn.
Đến lúc Phong Lăng mở mắt ra lần nữa, bên ngoài đã là hoàng hôn, cô mờ mịt dậy khỏi giường, vì lâu rồi không làm, tự dưng bị anh giày vò lâu nhu thế, chỗ đó còn âm ẩm đau làm lúc đứng dậy cô phải hít một hơi, mãi mới bước chậm ra ngoài được.
Thật ra cơ thể cô đã được lau rửa sạch sẽ, ít nhất Lệ Nam Hành vẫn rất chú ý đến chuyện này, sẽ không để cả người cô dính nhơm nhớp, ngủ không được ngon.
Lệ Nam Hành không ở trong phòng ngủ, cô mở cửa đi ra, thấy người đàn ông đang ngồi trước cửa sổ, ánh sáng buổi chiều tà chiếu lên tóc anh, trông cả người anh như phát sáng.
Nghe thấy tiếng động phía phòng ngủ, Lệ Nam Hành hơi quay qua, nghe tiếng, Phong Lăng nhìn anh thêm một lát rồi đi tới. Đang định đỡ anh ra sofa ngồi, kết quả vừa đưa tay lên, cô liền nghệt ra.
Chỉ thấy trên ngón tay vô danh của cô bây giờ đã có thêm một chiếc nhẫn bằng vàng trắng.
Lúc mới ngủ dậy cô không chú ý, hiện tại thấy chiếc nhẫn này, cô ngẩn ra mất mấy giây mới hỏi: “Chiếc nhẫn này?”
“Hôm qua lúc ông đến, nhân lúc em ở trong bếp, ông lén nhét vào tay anh đấy.” Nói đến đây, Lệ Nam Hành lại cười khổ: “Ông lén đưa cho anh, còn không cho anh nói cho ba ông còn lại biết.”
Phong Lăng nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, cảm thấy chiếc nhẫn này đã có từ nhiều năm trước, nhưng nếu đi nhờ thợ thủ công mài nhẵn lại bề mặt là nó sẽ lại như mới, vừa sạch vừa sáng, rất đẹp.
“Thế ra đây là bảo bối gia truyền của nhà họ Lệ các anh à?” Phong Lăng hỏi đùa.
“Không phải, nghe nói là nhẫn bà nội anh đeo lúc cưới, năm đó bà anh mất vì bệnh, không ai để ý ông đã tháo nhẫn khỏi tay bà lúc nào, còn giữ gìn bao năm qua.” Lệ Nam Hành nhàn nhạt nói: “Sau khi bà nội mất, chiếc nhẫn này như mạng sống của ông anh, giờ ông bảo anh giao nó cho em, chắc không phải có ý muốn trói chặt em với nhà họ Lệ đâu, ông chỉ muốn xin lỗi em, tiện thể thể hiện chút thành ý của nhà họ Lệ thôi.”
“Xin lỗi chuyện gì?” Nói rồi Phong Lăng mới nhớ ra chuyện cô bị đuổi khỏi căn cứ.
Cô ngập ngừng, nghĩ gì đó lại nói: “Em biết rồi.”
Nói xong cô sáp tới, cố nhịn cơn đau lúc đi lại, nhìn người đàn ông đang ngồi trên tấm thảm cạnh cửa sổ, cô giơ hai ngón tay trước mặt anh: “Lệ Nam Hành, đây là mấy?”
Người đàn ông tìm về phía có tiếng nói của cô: “Gì cơ?”
“Em hỏi đây là mấy, tay em đang ở trước mặt anh đấy.” Phong Lăng lại đổi sang ba ngón.
Lệ Nam Hành: “…”
“Vẫn không thấy à?”
“Phí lời.”
“Thế sao anh có thể bế em đi tắm, gọi điện thoại cho khách sạn để đặt đồ ăn, còn đeo nhẫn lên tay em nữa?”
...