Chương 860: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (122)


...

Văn Nhạc Tình nghe thấy tiếng động gì đó nên đột nhiên xoay người qua nhìn, vừa ngước mắt, cô ấy đã nhìn thấy một bóng người đứng trước cửa.

Cô ấy ngẩng đầu, kinh ngạc thốt lên: “Cậu là…”

Một giây sau, Văn Nhạc Tình chú ý tới đồng phục chiến đấu màu đen trên bóng lưng kia, không khỏi cười nói: “Nếu là thành viên trong căn cứ thì có chuyện gì cứ nói. Đừng thấy lão đại của các cậu ở trong này mà không dám tiến lên. Ở chỗ này của tôi, anh ấy cũng chỉ là một bệnh nhân mà thôi, đối xử công bằng.”

Sau khi nói xong, Văn Nhạc Tình còn nhìn Phong Lăng vài lần: “A, cậu là cái người tên Phong Lăng phải không? Tôi nhớ cậu đấy.”

Đối phương là người nhỏ, gầy, xinh đẹp giống con gái nhất căn cứ này nên Văn Nhạc Tình nhớ rõ.

Câu này dường như đã đánh thức người đàn ông đang sắp ngủ gật trên ghế, anh đột nhiên mở mắt, nhìn về phía cửa.

Phong Lăng vô thức lùi về sau một bước.

Lệ Nam Hành lạnh nhạt nói: “Đã đến đây rồi còn đứng ngoài làm gì?”

Phong Lăng hơi xấu hổ giơ tay sờ lên mái tóc rối của mình, nếu đã bị phát hiện thì cô cũng không cần trốn. Phong Lăng đẩy cửa bước thẳng vào trong.

Trong phòng y tế bật điều hòa, trông ngăn nắp và sạch sẽ.

Trong phòng còn có vài phòng nhỏ để cất thuốc và dụng cụ khám, chữa bệnh.

Văn Nhạc Tình vừa tiếp tục xoa cổ tay cho Lệ Nam Hành vừa cười nói với Phong Lăng: “Cậu ngồi xuống trước đi, đợi tôi xử lý cổ tay cho Tiểu Lệ Lệ xong thì sẽ khám cho cậu. Hôm nay cậu bị gì, hay là bị bủn rủn toàn thân, khó chịu vì vượt quá mức chịu đựng cơ thể như hai ngày trước?”

Tiểu Lệ Lệ?

Nghe thấy cách xưng hô và giọng điệu này, Phong Lăng dừng bước.

Cô nhìn Văn Nhạc Tình, gật đầu: “Cô Văn, tôi không sao nữa rồi, chỉ là muốn sang đây xem vết thương của lão đại thôi.”

Ánh mắt Phong Lăng chuyển hướng về phía Lệ Nam Hành.

Lệ Nam Hành chỉ lạnh nhạt nhìn cô một cái: “Không về nghỉ mà còn chạy tới phòng y tế, cậu rảnh quá hay sao?” Cô đứng tại chỗ, do dự một lát mới nói: “Tôi nghe bọn họ nói lần trước anh bị thương rất nghiêm trọng, vừa rồi lại nghe nói dây chằng cổ tay bị giãn nên tôi sang đây xem sao.”

Lệ Nam Hành vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm: “Bây giờ đã nhìn thấy chưa?”

Phong Lăng nhìn chỗ cổ tay vừa mới được băng bó của anh, trên băng gạc trắng tinh vẫn đang rỉ máu, có thể nhìn ra được là vết thương trước đó chưa kịp khép miệng thì lại bị rách ra trong khi làm nhiệm vụ hôm nay. Anh bị chảy rất nhiều máu, đến bây giờ vẫn còn máu đang thấm ra ngoài.

Lúc ấy, khi Lệ Nam Hành đỡ đạn thay cô trong quán rượu, cô nên biết rồi mới phải. Nhưng khi ấy là lúc cấp bách, sau đó cô lại sốt ruột về căn cứ thay quần áo, những chuyện xảy ra sau đấy nữa cô vẫn không có cơ hội để ý đến, không ngờ lại nghiêm trọng tới như vậy.

Nhưng anh vẫn không nói gì, ngay cả khi cô Văn than phiền về vết thương của anh, Lệ Nam Hành cũng không giải thích, rõ ràng anh không hề quan tâm việc này.

“Xem xong rồi thì có thể về!” Lệ Nam Hành không nhìn cô nữa, giọng nói lạnh lẽo như có thể khiến băng vụn rơi ra.

Văn Nhạc Tình biết trước nay tính cách của Lệ Nam Hành thế nào, có đôi khi gọi anh là núi băng cũng không phải nói quá.

Nhưng dù thế nào, hình như anh cũng không lạnh lùng, xa lạ tới mức này đối với thành viên trong căn cứ.

Cô ấy đảo mắt về phía Phong Lăng đang không biết nên ở lại hay rời đi, chợt bỏ tay Lệ Nam Hành ra, đi tới gần nắm tay Phong Lăng nói: “Tới đây, tôi kiểm tra cho cậu trước.”

“Không cần đâu cô Văn, tôi khỏe hơn rồi. Hai ngày trước cơ thể không còn sức nên mới bị mấy người anh em trong đội vác sang đây, nếu không thì cũng sẽ không tới đây làm phiền cô.” Phong Lăng muốn đẩy tay cô ấy ra, Văn Nhạc Tình lén ra dấu cho Phong Lăng, ý là Lệ Nam Hành đang cần yên tĩnh, Phong Lăng chỉ cần phối hợp với cô ấy là được, tránh lại chọc giận lão đại của họ lần nữa. Phong Lăng hơi ngơ ra, Văn Nhạc Tình thuận thế kéo cô qua, ngồi xuống bên cạnh bàn.

Lệ Nam Hành lại nhắm mắt, nằm dựa vào lưng ghế.

Văn Nhạc Tình sờ tay Phong Lăng, vẻ mặt kỳ quái: “Kỳ lạ thật! Rõ ràng là một cậu trai mà tay còn trắng hơn cả tôi nữa, còn nhỏ hơn tay tôi một chút…”

Cô ấy vừa nói vừa lật xem tay Phong Lăng như đang nghiên cứu món đồ quý kỳ lạ, nhìn vết chai mỏng trong lòng bàn tay Phong Lăng, cô ấy đau lòng nói: “Đôi tay đẹp như vậy mà trong lòng bàn tay lại có vết chai, may mà chỉ là vết chai mỏng. Nếu như chăm sóc cẩn thận một thời gian dài thì không chừng vết chai sẽ nhanh chóng biến mất.”

Văn Nhạc Tình lấy ra một tuýp dưỡng da tay từ trong ngăn bàn kế bên: “Cậu mang về, hàng ngày bôi thử, xem vết chai mỏng trong lòng bàn tay có mềm dần không. Đôi tay xinh đẹp như vậy, dù chỉ bị tì vết một chút cũng khiến người ta cảm thấy khó chịu.”

Phong Lăng bỏ tuýp dưỡng da tay xuống mặt bàn, vẻ mặt nghiêm túc: “Cảm ơn cô Văn, tôi không dùng những thứ này. Huống chi tôi còn là đàn ông, tay có đẹp hay không cũng đâu quan trọng gì.”

“Nói cũng đúng.” Văn Nhạc Tình mỉm cười: “Nhưng cậu là con trai mà bề ngoài đẹp thế này, tôi rất tò mò không biết ba mẹ cậu đẹp tới mức nào. Tới bây giờ, tôi chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào mà lại đẹp hơn cả con gái như cậu, ngay cả trên ti vi cũng chưa từng có người nào hấp dẫn như này đâu.”

Đây không phải là lần đầu tiên cô được một người phụ nữ khen ngợi, trước đó có Tần Thư Khả, giờ là Văn Nhạc Tình. Phong Lăng nở nụ cười nhàn nhạt. Cô thật sự không biết nên nói gì nhưng vào trong mắt người khác thì lại thành dáng vẻ xấu hổ.

Văn Nhạc Tình thấy cô ngại ngùng thì cũng không nói gì nữa mà chỉ mỉm cười, kéo tay cô qua để kiểm tra, còn cầm ống nghe lên.

Phong Lăng nhìn thấy ống nghe thì đứng bật dậy: “Tôi thật sự không cần kiểm tra, nếu tay của Lệ lão đại không sao thì tôi về trước đây, cũng đã khuya rồi, chúc hai người ngủ ngon.”

Nói xong, Phong Lăng muốn ra về.

Văn Nhạc Tình kinh ngạc nhìn cô: “Phong Lăng, cậu sao vậy? Lần trước, sau khi cậu tới phòng y tế khám, tôi muốn dùng ống nghe khám cho cậu thì cậu liền trốn tránh, không chịu cho tôi chạm vào. Hiện tại cậu lại né tránh lần nữa, mặc dù tôi là nữ nhưng dù gì tôi cũng là bác sĩ, kéo áo lên để khám chút thôi mà, sao cậu lại…”

Phong Lăng: “…”

“Phong Lăng là người kỳ quái, không thích bị người ta đụng vào, em cứ mặc kệ cậu ta, chỉ cần cậu ta không chết là được, còn muốn sao thì tùy ý cậu ta đi.” Giọng nói lạnh nhạt của Lệ Nam Hành vang lên.

Người đàn ông dựa vào lưng ghế, quay lưng về phía họ, không khí xung quanh anh lạnh lẽo, giọng nói lạnh nhạt không chút hơi ấm.

Văn Nhạc Tình bật cười, cũng không hiểu ý trong lời của Lệ Nam Hành mà chỉ cho rằng anh lười để ý tới sự quái gở của Phong Lăng. Cô ấy cảm thấy lời nói lạnh nhạt của anh nhất định sẽ làm tổn thương thành viên trong căn cứ nên vội an ủi Phong Lăng: “Phong Lăng, cậu đừng để ý. Tính cách Tiểu Lệ Lệ là thế đó, từ khi còn nhỏ, tính tình này đã khiến người ta ghét rồi, khi nào anh ấy học được cách đối xử dịu dàng với người ta một chút thì có lẽ lúc ấy đã cưới vợ, đến con cái cũng có thể chạy mua nước tương luôn được rồi ấy.”

...