...
Lệ Nam Hành quay lại phòng thì thấy tấm thảm đã được Phong Lăng trải phẳng phiu.
Anh đi vào trong, cửa phòng ngủ không khóa, Phong Lăng vừa cầm lấy chiếc điện thoại, định nằm lên giường, khi nghe thấy tiếng bước chân của anh thì cô mới quay đầu lại.
“Điện thoại còn dùng được không?” Lệ Nam Hành liếc nhìn thứ trong tay cô.
Phong Lăng gật đầu, giơ chiếc điện thoại lên, lắc lắc trước mặt anh: “Dùng được, đây là chiếc điện thoại do lão đại dẫn tôi đi mua lần trước mà. Lúc đó, người bán nói nó có khả năng chống nước nhưng hôm đó, chắc tại vào nước quá nghiêm trọng nên mới không thể khởi động được. Bây giờ, chắc nước đã bốc hơi hết nên ổn rồi, có thể sử dụng bình thường, không có ảnh hưởng gì hết.”
“Không dùng được thì lại đi mua cái khác.”
“Dùng được, chẳng khác gì lúc trước cả.” Để chứng minh chiếc điện thoại vẫn sử dụng rất tốt, Phong Lăng cố ý giơ màn hình điện thoại lên cho Lệ Nam Hành xem. Trên màn hình đang chiếu một bộ phim điện ảnh về quân đội của nước Mỹ, vừa bắt đầu chiếu, có thể thấy là Phong Lăng đang chuẩn bị xem.
“Ngoài thể loại phim này ra thì cậu còn thích xem thể loại nào nữa?” Đột nhiên, Lệ Nam Hành cảm thấy trong quá trình theo đuổi Phong Lăng, có lẽ anh còn có thể dùng một vài cách tầm thường đến không thể tầm thường hơn để đạt được mục tiêu. Dẫu sao Phong Lăng cũng chưa từng được cảm nhận bao giờ, coi như là bù đắp những mất mát mà cô từng trải qua khi còn nhỏ, dù có tầm thường hay ấu trĩ đến mấy thì anh cũng có thể làm cùng cô, ví dụ như dẫn cô đi xem phim chẳng hạn.
“Tôi chẳng thích thể loại nào cả, bộ phim này là do A K bảo tôi xem nên tôi mới tìm xem chút thôi.” Phong Lăng vừa nói vừa cầm điện thoại, ngồi xuống giường, sau đó cởi dép ra, đặt đôi chân nhỏ bé, trần trụi lên giường.
Nhìn thấy đôi chân nhỏ nhắn, trắng ngần của cô, ánh mắt u ám của Lệ Nam Hành hơi né tránh, tiếp tục nhìn sang chiếc điện thoại của cô.
“Cậu ta giới thiệu bộ phim này cho cậu?”
“A K nói giữa đàn ông với nhau không phải không có những chuyện dẫn đến mâu thuẫn, xô xát. Anh ấy bảo tôi xem nhiều mấy bộ phim kiểu này để học vài chiêu võ thuật trong đó.”
Lệ Nam Hành: “…”
Phong Lăng đột nhiên bị người đàn ông đoạt mất điện thoại, tay cô trống trơn, cô giương mắt lên nhìn anh một cách khó hiểu.
“Học mấy trò đánh đấm làm gì, tên đó đúng là chẳng bao giờ dạy cậu theo hướng tốt. Chơi với cậu ta nhiều năm như vậy mà cậu vẫn chưa bị dạy hư thì đúng là may mắn thật.” Nói đoạn, Lệ Nam Hành ném chiếc điện thoại của cô sang một bên: “Không ngủ được thì ra đây với tôi.”
Phong Lăng xuống giường, đứng thẳng người rồi đi theo anh ra ngoài.
Lệ Nam Hành dẫn cô đến một căn phòng có thiết bị thể dục, sau khi mở đèn lên, anh hỏi cô có muốn vào tập hay không thì cô lắc đầu.
“Mấy ngày nay không vận động, đột nhiên tập lại thì không thể tập quá mạnh, nếu không sẽ có tác dụng ngược.” Người đàn ông đi đến trước máy chạy bộ, ấn vài cái trên đó, lập tức có tiếng tít tít truyền đến, anh vừa điều chỉnh tốc độ và số kilomet vừa nói: “Cậu
chạy chậm 10 kilomet trước đã, sau đó làm huấn luyện thăng bằng tại chỗ.”
Hai loại vận động này đều không ảnh hưởng đến vết thương trên đầu của Phong Lăng, hơn nữa não bộ cũng không bị ảnh hưởng.
Dù bây giờ đã là buổi tối nhưng lúc này Phong Lăng thật sự cũng không ngủ được, lão đại làm thế này cũng là thay đổi một cách sắp xếp huấn luyện thể lực khác cho cô. Dù ở đây không có nhiều dụng cụ như ở trong căn cứ nhưng thế này cũng đã tốt lắm rồi.
Phong Lăng hoàn toàn không có ý kiến gì mà đứng đợi ở một bên. Kết quả, người đàn ông ấn một lúc, rồi thản nhiên nói: “Lâu rồi không sử dụng, máy hỏng rồi cũng không biết.”
Phong Lăng: “Thế tối nay không thể chạy sao?”
“Cậu ra ngoài luyện tập thăng bằng trước đi, để tôi xem vấn đề ở đâu.” Anh vừa kiểm tra máy chạy bộ vừa nói.
Phong Lăng vô cùng nghe lời, gật đầu, đi ra ngoài. Cô nhìn một vòng ngoài phòng khách, cuối cùng vẫn quay lại chỗ tấm thảm mà cô vừa trải ngay ngắn trước đó, nằm lên nó để tiến hành bài huấn luyện thăng bằng.
Nhưng lúc gắng sức chống hai tay, hai chân xuống đất, cô cảm thấy phần đầu của mình cũng dùng sức theo, dù vết thương trên trán cô không đau nhưng lúc đầu hướng thẳng lên phía trước, cô cảm thấy não mình cũng đau nhói. Phong Lăng nhắm mắt lại, cố nhịn cơn đau nhưng sau khi làm được một lúc, cô vẫn nằm bò ra chiếc thảm, giơ tay đặt lên đỉnh đầu mình.
Sau khi nghỉ ngơi một phút, cô lại chống tay chân lên, bắt đầu làm động tác.
Cô cứ làm đi làm lại như vậy mấy lần, cuối cùng cũng tìm lại được một chút cảm giác. Đúng vào lúc này, chuông cửa lại vang lên.
Phong Lăng ngoảnh lại nhìn về phía cánh cửa đằng trước, sau đó lại nhìn người đàn ông đang sửa chữa máy chạy bộ ở bên trong, hình như anh không nghe thấy.
Vừa rồi đã có người đến đây, dù Phong Lăng không biết là ai nhưng cô có thể đoán ra được người đến chắc cũng là người quen, không có vấn đề gì cả.
Phong Lăng đứng dậy, đi ra mở cửa.
Giây phút cánh cửa được mở ra, vẻ mặt bình tĩnh trên gương mặt của Phong Lăng vẫn không thay đổi nhưng cô gái đã rời đi rồi lại quay lại thay đổi sắc mặt.
“Sao lại là cậu?” Phong Minh Châu kinh ngạc nhìn Phong Lăng đang ở trong nhà.
Tên nhóc khốn kiếp tên là Phong Lăng này lần trước đã không nể mặt cô ta lúc ở cửa hàng gia vị. Lúc đó, Phong Minh Châu tức tới mức chỉ muốn lấy túi xách đập lên đầu của cậu ta!
Kết quả cô ta cứ cảm thấy chuyện Lệ Nam Hành không cho cô ta vào nhà chắc chắn là có lý do, dù anh không thích cô ta đến mấy thì cũng không đến nỗi không cho cô ta bước vào cửa, trừ phi trong nhà anh còn có người khác. Cô ta chỉ muốn kiểm chứng, xem anh có giấu người phụ nữ nào ở trong nhà hay không thôi, kết quả không ngờ người ra mở cửa lại là Phong Lăng!
Phong Lăng cũng không ngờ lại nhìn thấy cô Cả nhà họ Phong ở đây nhưng cô cũng chẳng để tâm. Sau khi nhìn thấy Phong Minh Châu, cô quay người đi vào, nói với vào trong phòng: “Lão đại, có người tìm anh.”
Nhân lúc Phong Lăng đi vào trong, Phong Minh Châu cũng đi vào theo, ánh mắt của cô ta nhanh chóng quét một vòng xung quanh căn hộ mà mình chưa từng bước chân vào bao giờ.
Không có bất kỳ đồ dùng nào của phụ nữ, đa số đều là vật dụng đơn thuần của đàn ông, sắp xếp cũng gọn gàng. Trán tên nhóc thối Phong Lăng khiến cô ta thấy ngứa mắt này lại lấm tấm mồ hôi, hơn nữa hơi thở cũng hơi dồn dập nhưng cô ta có thể nhìn ra là có lẽ cậu ta vừa mới làm mấy động tác vận động đơn giản gì đó.
Vì vậy trong căn hộ chỉ có hai người đàn ông, không có người phụ nữ nào như cô ta tưởng cả.
Phong Minh Châu tạm thấy yên tâm, nhưng cô ta vẫn hoài nghi, vừa nhìn Phong Lăng vừa hỏi: “Sao cậu lại ở trong nhà của Nam Hành? Không phải cậu là thành viên của căn cứ sao? Không ở căn cứ huấn luyện hay ra ngoài làm nhiệm vụ mà ở chỗ của anh ấy
làm gì?”
Lúc đi ra ngoài Lệ Nam Hành đã nghe thấy giọng nói hung dữ như đang quát tháo người khác của Phong Minh Châu, anh bước ra, lạnh lùng nói: “Cô không nhìn thấy trên trán Phong Lăng có vết thương à? Thành viên của căn cứ dưỡng thương ở chỗ tôi mà còn có thể làm chướng mắt cô Phong hay sao?”
Phong Minh Châu quay sang, nhìn về phía Lệ Nam Hành, sau đó lại nhìn vào căn phòng sau lưng anh, xuyên qua cánh cửa mở rộng, cô ta nhìn thấy bên trong có mấy chiếc máy tập thể dục, ánh mắt lập tức dịu dàng hơn rất nhiều: “Nam Hành, vừa rồi em đã định đi rồi nhưng suy đi nghĩ lại, em vẫn thấy khó khăn lắm chúng ta mới được gặp nhau thì nên nói chuyện cho rõ ràng, vì vậy em mới…”
“Mới cái gì? Lệnh đuổi khách của tôi quá khách sáo rồi đúng không? Nên mới khiến cô lầm tưởng rằng tôi vẫn còn giữ một chút kiên nhẫn cho cô? Hay cô Phong đây tự cảm thấy tôi là người tốt bụng, cho rằng tôi không dám ném cô ra ngoài?”
...