...
Người có năng lực thì ở lại, người không có năng lực thì cút.
Câu nói này nghe thì đơn giản nhưng lại chứa đựng biết bao uy hiếp và cảnh cáo.
Đúng thế, nếu muốn có chỗ đứng ở trong căn cứ thì ngoại trừ bản lĩnh vốn có ra, còn phải có tâm lý chịu đựng nữa.
Lấy cách làm của Veram ra làm ví dụ, nếu như để Lệ Nam Hành xử lý chuyện này thì có lẽ trước khi cậu ta có chút hành động khác thường nào đó thì đã bị đá ra khỏi căn cứ rồi, không thể nào cho cậu ta một cơ hội để ngoắc ngoải tới giờ. Tuy nhìn thì có vẻ vô tình, nhưng một nơi như căn cứ XI, một khi đã bước qua hai chữ "XI" này thì chính là đã đến ranh giới giao thoa giữa sự sống và cái chết, không ai rảnh mà nuông chiều ai cả.
Một người quá yếu ớt, quá hèn yếu, quá dễ thay đổi tâm trạng, thậm chí chỉ vì chuyện cá nhân mà muốn liên lụy đến thành tích của cả đội, căn bản không có cơ hội để ở lại căn cứ.
Lệ Nam Hành không nói rõ, nhưng vô hình trung đã tát vào mặt một số người.
Anh không phí thêm lời nào nữa, dùng một từ "cút" để kết thúc hết tất cả rồi vứt micro lại cho A Phong, quay người bỏ đi. Lúc đi còn thuận thế kéo Phong Lăng ôm vào lòng, anh không chỉ đi một mình mà còn dẫn theo cả cô đi chung.
Phong Lăng vừa định tránh ra nhưng người đàn ông kia đã ôm cô rồi, hơn nữa còn là ôm trước mặt mọi người. Bây giờ, cho dù cô có tránh ra xa mấy trăm mét cũng không ngăn được mọi người nhìn thấy cảnh vừa rồi. Vốn dĩ chuyện của cô và Lệ Nam Hành đã bị mấy người mới đồn thổi mập mờ, bây giờ anh như thế chẳng phải đã nói rõ cho đám người mới kia biết cô là người của anh sao?
Cô quay sang lườm anh một cái, Lệ Nam Hành dù hứng trọn ánh mắt của cô nhưng vẫn không buông tay, không nhìn đám người vô dụng ở phía sau. Sau khi đưa cô ra khỏi sân thi sát hạch, Lệ Nam Hành lại thuận thế nắm lấy tay cô, đồng thời nhìn cô một cái: "Sao tay em lại lạnh thế này?"
"Bị anh làm cho phát hoảng lên đó." Phong Lăng thử rút tay ra vài lần nhưng không thể được, bây giờ xung quanh không có ai nên cô cũng đành thôi, không vùng vẫy nữa, chỉ nói: "Vừa nãy, em còn tưởng anh sẽ xóa bỏ hết tất cả chỉ tiêu của lần thi sát hạch này thật cơ. Dù sao bọn họ đã huấn luyện lâu như thế, gần đây tâm trạng của họ thay đổi có lẽ có liên quan đến em. Thứ nhất vì em là con gái, ngay từ đầu họ đã không phục rồi, sau đó tuy họ đã phục nhưng em lại đến bệnh viện ở vài ngày không về khiến bọn họ nghĩ lung tung. Về phần em, em lại luôn lo lắng chuyện của Quý Noãn, không có lòng dạ nào an ủi bọn họ, cho nên ngày hôm nay mới dẫn đến cách làm cực đoan của cá nhân cá biệt. Nhưng sau đó họ đã rất cố gắng rồi. Lỗi đều là do em, anh có thể giơ cao đánh khẽ với họ một chút được không, chuyện này em ủng hộ hai tay luôn. Còn chuyện hủy các chỉ tiêu kết quả thì thật sự quá nghiêm trọng."
Thấy người đàn ông chỉ nhìn mình chứ không nói gì, Phong Lăng vội vàng đưa cánh tay còn lại không bị Lệ Nam Hành cầm lên, kéo ống tay áo anh: "Phạt họ đến trước lần thi sát hạch tiếp theo, mỗi ngày đáng lẽ là bốn giờ chiều được kết thúc huấn luyện thì sẽ tăng thêm hai tiếng nữa. Sau bữa tối, từ sáu giờ rưỡi đến chín giờ rưỡi phải tiếp tục huấn luyện nâng cao, anh thấy thế nào?" Cô vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào anh: "Cho dù nói thế nào đi nữa cũng là người do em dẫn dắt, tính cách nóng nảy của bọn họ em có thể từ từ uốn nắn lại, cho bọn họ thêm một cơ hội nhé, giữ chỉ tiêu của bọn họ lại đi."
Nhìn thái độ mềm mỏng của cô, trong mắt Lệ Nam Hành đong đầy nét cười: "Em đang cầu xin anh đấy à?"
Thấy anh nở nụ cười nhưng Phong Lăng biết anh chỉ cười với mình thế thôi, chứ có lẽ vẫn chưa vừa lòng đám người mới kia. Cô cũng biết những tên nhóc kia sai ở đâu, đúng ở đâu, thế nhưng đã ở chung cả một tháng trời, ưu khuyết điểm của đám nhóc này cô nắm rõ như lòng bàn tay. Cô tin rằng trước kỳ thi sát hạch lần sau là có thể xóa bỏ khuyết điểm của họ.
Cô vẫn kéo ống tay áo của anh: "Được không?"
"Em cầu xin người ta kiểu này à?" Lệ Nam Hành nhìn dáng vẻ nắm tay áo của cô, như thể nếu anh không đồng ý thì cô sẽ không chịu buông tay.
Phong Lăng sững người, định nói rõ ràng lúc nãy anh cầm tay cô không chịu buông mà, nhưng bây giờ chuyện thành như vậy cũng không tiện cãi ai đúng ai sai, chỉ nói: "Em thấy dù bọn họ có sai, nhưng ít ra ai ai cũng có tiềm lực rất lớn. Nếu chiêu mộ một nhóm người mới lại từ đầu, họ cũng trẻ tuổi nóng tính như vậy, thế lại phải bắt đầu một lần nữa à. Chi bằng từ từ rèn giũa lại mấy đứa nhóc em đã hiểu rõ này, anh đã giao chức huấn luyện viên người mới cho em, có nghĩa là muốn trao em cơ hội này. Thế thì anh phải tin em, hai mươi người này em nhất định sẽ nghĩ cách giữ tất cả ở lại."
Lệ Nam Hành cong môi lên: "Thế em hôn anh một cái trước đi đã?"
Phong Lăng: "... Lúc nào rồi mà còn hôn với chả hít? Anh Mặc còn đang nằm trong bệnh viện, bên này cũng vừa kết thúc thi sát hạch người mới. Vận mệnh của các thành viên hai đội này đều đang nằm trong tay anh, anh còn hôn gì mà hôn..."
Lệ Nam Hành lạnh lùng: "Mặc Cảnh Thâm còn chưa tỉnh ngày nào là em lại đi theo gót Quý Noãn ngày đó à? Sao nào? Giờ em không sống cho em nữa hả?”
Phong Lăng: "..."
"Em còn có một câu nói sai nữa, vận mệnh của đám người mới là do chính họ tự nắm giữ, anh không thể lúc nào cũng che chắn trước mặt bọn họ khi làm nhiệm vụ được. Họ cũng không có chín cái mạng, có bản lĩnh đứng vững được trong căn cứ này không thì phải xem năng lực của họ thế nào. Em có thể bảo vệ được bây giờ, nhưng không thể bảo vệ cả đời được."
"Cho dù em không bảo vệ họ được cả đời, nhưng chung quy lại vẫn phải cho bọn họ một cơ hội."
"Được, anh sẽ cho cơ hội." Lệ Nam Hành dí sát mặt vào: "Hôn đi rồi anh cho."
"Anh..."
Lệ Nam Hành giữ nguyên tư thế dí sát vào này nhướng mày lên, trong vẻ mặt cười như không cười rõ ràng có ẩn chứa ý đồ xấu xa nào đó, như thể đang nói anh vô liêm sỉ vậy đấy, cô đâu phải mới biết anh ngày đầu tiên đâu.
Thật ra từ sau khi Mặc Cảnh Thâm xảy ra chuyện, đúng là đã nhiều ngày rồi Phong Lăng chưa gặp anh. Đối với người mình thích, Phong Lăng cũng sẽ phá vỡ rất nhiều nguyên tắc. Ví như trước đây cô chưa bao giờ thể hiện tình cảm trước mặt người khác, nhưng vừa nãy Lệ Nam Hành đã ôm eo cô trước mặt nhiều người như vậy, cũng được coi là thể hiện tình cảm rồi, lại ví như... xung quanh đây mặc dù không có người mới nào đi ra, nhưng một vài người cũ ở trong căn cứ thỉnh thoảng có thể sẽ đi ngang qua.
Nhớ nhung là thật, nhưng lúc này rồi mà người đàn ông này còn đòi cô hôn một cái cho bằng được, đúng là chẳng có chút liêm sỉ nào cả.
Phong Lăng nắm tay phải lại, sau vài giây đấu tranh tâm lý, cô nhanh chóng nghiêng đầu hôn lên mặt anh một cái.
Ngắn ngủi đến mức chưa đầy một giây, căn bản không thể tính là hôn, cùng lắm là dán lên mặt anh một lát mà thôi. Sau đó cô nhanh chóng lui về sau một bước, giơ bàn tay vừa được người đàn ông kia thả ra, che miệng mình, cổ cô cũng đỏ ửng lên.
Bởi vì vừa nãy, có vài anh em thân thiết ở trụ sở căn cứ đi ngang qua đây, tuy rằng bọn họ đều cố gắng không quay đầu lại, nhưng hành động gượng gạo cố không quay đầu kia đã nói rõ rằng bọn họ đã nhìn thấy.
Lệ Nam Hành còn bồi thêm một câu: "Cầu xin người ta mà thiếu chân thành đến thế, may là em đấy, nếu là người khác thì còn lâu anh mới đồng ý.”
Phong Lăng nghe ra được trong lời anh đã chịu cho đám người mới kia một con đường sống, vội gật đầu: "Cảm ơn lão đại nhiều!"
Lệ Nam Hành vô cùng xấu xa, lại hỏi: "Em có thể đổi thành ‘ông xã’* được không?" (*) Phong Lăng gọi Lệ Nam Hành là lão đại, nhưng Lệ Nam Hành muốn Phong Lăng gọi mình là lão công. Lão công trong tiếng Trung có nghĩa là chồng/ông xã.
...