Chương 1230: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (491)


...

"A..."

"Ông xã…”

Giọng nói khàn đặc đến mức gần như không nghe rõ của cô lại khiến ánh mắt Lệ Nam Hành tối sầm lại. Hành động của anh khiến dòng suối không ngừng bắn từng hạt bọt nước lên, sự ấm áp của suối nước nóng cùng xúc cảm êm dịu dưới lớp áo tắm của Phong Lăng ồ ạt kéo đến khiến người luôn tự chủ như anh lại gần như sắp đánh mất lý trí.

Anh hít thở một hơi thật sâu, trước khi bản thân làm ra chuyện gì điên rồ hơn nữa, anh bỗng lật người Phong Lăng lại, ép cô sát vào ngực mình dẫn đến sự va chạm giữa cứng rắn và mềm mại.

Hơi nóng bốc ra từ nguồn suối khiến ánh mắt họ mê man, nước có nhiệt độ ổn định nhưng vẫn rất nóng bắn lên khuôn mặt thấp thoáng có vẻ không kìm chế nổi của cả hai. Phong Lăng bị cảm giác cùng tình cảm chân thành ẩn sâu trong lòng mình dẫn dắt, Lệ Nam Hành thấy cô như vậy lại cúi đầu hôn mạnh lên môi cô. Nụ hôn rất vội vàng, khi hôn đến cằm, lại như thèm khát quá đỗi mà vòng trở lại môi cô, lần này anh hơi mạnh bạo hơn mọi lần.

Một cánh tay khác của anh ở phía dưới từ từ mơn trớn eo của cô, rồi ôm chặt lấy.

Thường ngày Phong Lăng ở trong căn cứ quen rồi, cô chưa từng thực sự tiếp xúc thân mật với bất kỳ người nào cả, cũng không ai biết cô luôn tỏ vẻ cứng rắn thế thôi, chứ thật ra trên người cô chỗ nào cũng mềm mại. Chiếc eo mảnh mai không đủ một vòng tay, anh dùng sức ôm chặt để cô vùi sâu vào lòng mình hơn.

Phong Lăng thoáng cảm thấy động tác mập mờ của anh vô cùng kích thích, cô cũng bị kích thích đến mức khép hờ mắt, ngửa cổ ra sau khẽ rên rỉ: "Giờ… em..."

Cô muốn nói mình bây giờ đang đến tháng, không tiện.

Nhưng cô chỉ mới kịp nói ra hai chữ đó thì đã bị Lệ Nam Hành chặn lại, anh siết chặt lấy cô. Cách một lớp quần áo ướt sũng, anh cố sức ma sát qua lại, tay thì xoa nắn ở trên người cô, vô cùng kích thích. Anh ôm thật chặt cô gái nhỏ mà bản thân đã yêu nhiều năm qua, cảm nhận được sự run rẩy khẽ khàng của cô trong lòng mình, khiến trái tim anh thỏa mãn biết bao, khiến anh càng điên cuồng càng si mê.

Khi nụ hôn kết thúc, hai người vẫn dán vào nhau, Phong Lăng ở trong suối nước nóng bỏng, gần như sắp đánh mất bản thân mình trong cái ôm khiến người ta khó kiềm chế ấy. Cô theo bản năng mở to mắt, cúi đầu nhìn thấy lồng ngực để trần của người đàn ông kia, thấy tay mình chẳng biết tự khi nào đã khẽ xoa lên lồng ngực của anh...

Trong thoáng chốc, da đầu Phong Lăng tê dại, nhanh chóng rụt tay lại.

Lúc cô rút tay khỏi người anh, Lệ Nam Hành lại bỗng giữ lấy cổ tay đối phương, bàn tay to lớn đè lên tay cô kéo thẳng xuống phía dưới nước.

Đôi mắt đỏ hoe vì hôn quá mức kịch liệt của Phong Lăng giờ đây cũng đẫm hơi nước vì sương mù giăng lối, cô khẽ vùng vằng một lát, nhưng không hề cố gắng giãy tay ra cho bằng được. Lệ Nam Hành vừa ấn tay cô xuống vừa cúi đầu hôn lên tai cô, tiếng thở dốc ở ngay bên tai, anh cất tiếng với chất giọng quyến rũ: "Biết bây giờ em không tiện, nhưng anh cũng không thể ra khỏi đây được, giúp anh đi."

Tay Phong Lăng bị anh đè xuống quá chặt, trong sương mù nóng bỏng, trái tim của Phong Lăng run lên mạnh mẽ vì chất giọng khàn khàn cùng với sự trông mong của người đàn ông này, nên ngoan ngoãn để tay áp vào thứ đó.

...

Ngay khi anh chuẩn bị giải phóng cơ thể, Lệ Nam Hành bỗng ôm lấy Phong Lăng đi lên bờ để tránh làm bẩn nước suối ở trong, đồng thời đặt Phong Lăng lên trên khe đá khuất, anh lẩm bẩm nói một câu: "Nếu không mau chóng xác thực danh phận vợ chồng này thì e là anh không chịu nổi nữa mất.". Sau đó anh không kìm nén được nữa, nâng gò má đang đỏ ửng vì động tác không ngừng dưới tay của cô lên, rồi hung hăng hôn lên đôi môi kia.

Bên cạnh là tiếng nước chảy róc rách của dòng suối, nước trong suối dần dần chảy xiết, màn sương mỏng giăng khắp nơi cùng tiếng nước đã che lấp không gian nho nhỏ này một cách kín đáo. Dù bây giờ cả hai không ở trong nước thì có người đi qua cũng không thấy được họ, vì làn sương thật sự rất dày.

Phong Lăng bị Lệ Nam Hành hôn đến mức khó thở, môi cũng sưng cả lên, thỉnh thoảng dừng lại để hít thở một lát, sau đấy lại bị người đàn ông kia lao đến hôn tiếp. Cô bị hôn đến mức gần mất đi ý thức, ánh mắt cũng chẳng còn tiêu cự, trong chốc lát không hiểu được "danh phận vợ chồng" trong lời anh nói là có ý nghĩa gì.

...

Cuối cùng Lệ Nam Hành bỗng cắn lên nơi mềm mại nối giữa cổ và vai cô, đồng thời rên khẽ lên một tiếng thật dài. Một lát sau, anh cứ ôm cô như thế, vùi đầu ở bên cần cổ cô, thở dốc một lúc rất lâu. Cuối cùng lại dịu dàng quyến luyến yêu thương vô bờ hôn dọc từ trên cổ, đến vai, cằm, khóe miệng, mũi và cuối cùng là dừng lại ở trên đôi môi của cô.

"Đừng hôn nữa..." Mặt Phong Lăng đã đỏ như máu, tay mỏi đến mức run lên: "Cứ tiếp tục như vậy sao mai em huấn luyện bắn súng cho họ được? Không cầm nổi súng đâu..."

Nghe thấy Phong Lăng khẽ cất tiếng phản kháng, mắt của Lệ Nam Hành càng tối lại, chỉ mới giải tỏa được một lần, tất nhiên là không đủ, càng không đủ để bù đắp chỗ trống những ngày qua không được ở bên nhau.

Anh hôn lên gò má của cô, thở dốc nặng nề nói: "Em yêu, anh yêu em."

Biết anh yêu mình là thật, thế nhưng nói thẳng ra như vậy vẫn khiến Phong Lăng theo bản năng cúi đầu tựa sát lên hõm vai của người đàn ông, xấu hổ đến mức không dám nhìn anh.

Lệ Nam Hành cười thỏa mãn rồi ôm chặt người vào lòng, sau đó lại cúi đầu nhìn chiếc áo tắm bị mình kéo đến nỗi xộc xệch trên người cô, ánh mắt càng tối sầm lại, cất giọng trầm đục: "Phía sau có phòng tắm đơn, mình tắm chung nhé?"

"Vâng..."

Tuy nói là tắm rửa, người đàn ông này cũng đã cố gắng kiềm nén không làm gì quá đáng, nhưng Phong Lăng vẫn bị ức hiếp một trận mới thôi, vừa ôm vừa hôn, dưới vòi sen ngập tràn nước nóng, cả hai chẳng thể nghiêm túc tắm rửa sạch sẽ được gì. Cuối cùng cô bị hôn đến nhũn ra dựa lên tường, phải để Lệ Nam Hành cầm vòi sen tắm sạch sẽ từ đầu đến chân cho cô.

Sau khi tắm xong, hai người lại tiếp tục ôm hôn, như thể cho dù không làm được những việc bước xa hơn, nhưng vẫn muốn hôn cho đủ những tháng ngày trống vắng vừa qua.

Những người ngâm trong các suối nước nóng nhỏ khác đã phát hiện ra không nhìn thấy Lệ lão đại và Phong Lăng đâu nhưng ai cũng vô cùng có ý thức, tự hiểu ngầm với nhau nên chẳng có người nào hỏi han gì. Ngay cả đám người mới thường ngày vẫn chưa quá hiểu chuyện kia cũng đoán được gì đó, bình thường đùa gì cũng được, nhưng lúc này thì không dám ăn nói lung tung, dù sao nếu thực sự lỡ mồm gì đó thì cái mạng nhỏ này coi như bỏ.

Lệ Nam Hành dán sát vào Phong Lăng ở trong phòng tắm đơn, Phong Lăng bị anh giày vò tới mức vô cùng xấu hổ, vài lần muốn bỏ chạy nhưng đều bị anh kéo ngược về kìm giữa ngực anh và vách tường. Môi cô vốn đã sưng đỏ, bây giờ đã bị hôn đến tê dại.

"Đừng, đừng hôn nữa..." Phong Lăng thấp thoáng nghe thấy có người vừa đi ngang qua ngoài phòng tắm, Phong Lăng khẽ thầm thì.

Nhưng Lệ Nam Hành lại cắn lên môi cô một cái.

Anh từng thấy dáng vẻ cô bị anh đặt dưới thân giày vò đến mất hồn.

Cũng thấy dáng vẻ khóc đến mức không thể tự khống chế thân thể mềm mại của mình, ánh mắt còn mang theo vẻ mịt mờ không hiểu chuyện gì.

Vì thế khi nhìn thấy cô vẫn còn tỉnh táo như vậy, anh lại chẳng thể khống chế được bản thân mình. Anh chỉ muốn ôm cô, hòa làm một với linh hồn và thân thể cô, không bao giờ chia lìa nữa. Anh muốn cô thích hết mọi thứ của anh, muốn cô thoải mái, muốn cô chỉ có thể hồn bay phách lạc vì một mình anh mà thôi.

...