...
Thấy một chân của anh bị kẹt bên ghế sofa thì Phong Lăng ngạc nhiên hỏi: "Anh tỉnh khi nào đấy?"
"Vừa tỉnh thôi." Lệ Nam Hành thả tay xuống rồi quay sang cô: "Vừa rồi bên ngoài có tiếng gì vậy?"
"À, em đang làm gà, làm ồn anh hả?"
"... Em biết làm à?"
"Em lướt mạng thì thấy công thức làm gà nên làm một con thử xem sao, cũng được đấy chứ, rất thành công." Một tay sạch sẽ của Phong Lăng đang đặt trên tay nắm cửa, tay còn lại có dính chút máu, cô mặc một bộ đồ ở nhà đơn giản, tóc dài được buộc sau gáy, thoạt nhìn dịu dàng đằm thắm, nhưng khi mổ gà thì mặt lại tỉnh bơ.
Lệ Nam Hành: "Chuyện này mà cũng có công thức à?"
"Có chứ." Phong Lăng nói xong thì lại nhìn chân của anh: "Anh dịch chân sang bên phải chừng mười centimet, rồi đi thẳng về phía trước là đến phòng khách. Ghế sofa trong phòng khách cách cửa phòng ngủ chừng sáu, bảy mét, ở giữa không có chướng ngại vật gì cả, anh có thể tự đi được không?"
"Được."
"Ừm, thế em đi làm gà tiếp đây." Nói xong, Phong Lăng mở cửa phòng ngủ ra giúp anh rồi quay trở lại nhà bếp.
Lệ Nam Hành dở khóc dở cười, anh dựa theo hướng dẫn của cô, dịch chân sang bên cạnh rồi đi ra ngoài phòng ngủ, sau đó lại chầm chậm bước về phía trước để đo lường khoảng cách, sau khi đến được vị trí đã ước lượng thì quả thật đụng vào mép ghế sofa ở trong phòng khách.
Anh sờ lưng ghế, lại ngoảnh đầu tìm kiếm âm thanh phát ra từ nhà bếp, tưởng tượng cảnh Phong Lăng đang làm gà, không hiểu sao lại nhớ đến A K từng nói về chuyện anh không chịu nhận cô qua điện thoại kia.
Trái tim của Lệ Nam Hành bỗng run lên, anh xoay người ước chừng phương hướng rồi đi về phía nhà bếp, đưa tay sờ bức tường suýt nữa va vào, rồi lần theo đến trước cửa phòng bếp, sau đó ló đầu vào trong thăm dò.
Phong Lăng đang ngồi xổm trên đất miệt mài chiến đấu, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại thì bắt gặp nửa khuôn mặt với đôi mắt không có tiêu cự đang ngó vào "xem" cô làm việc của Lệ Nam Hành.
Không hiểu sao vẻ mặt rất thức thời này của anh khiến đuôi mắt của Phong Lăng khẽ giật vài cái.
"Có cần giúp gì không?" Lệ Nam Hành hỏi.
Phong Lăng liếc anh một cái: "Anh thì giúp được gì?"
Bình thường trái tim của Lệ Nam Hành luôn vô cùng kiên cường, cho dù bị Phong Lăng châm biếm cũng không hề bị "tổn thương", có lẽ chỉ trừ lúc ở Israel khiến anh cảm thấy bản thân không sống nổi nữa nên mới né tránh. Còn nếu không phải đối diện với cái chết thì dù bây giờ Phong Lăng có tức giận vì anh không thấy được, anh cũng không cảm thấy mất mát gì.
Người đàn ông đó cứ đứng trước cửa bếp thò cái đầu vào, rồi đăm chiêu: "Đứng bên cạnh hướng dẫn em thì sao?"
"Em hạ dao là chặt được ngay một cánh gà, phải cần anh hướng dẫn à?" Phong Lăng tiếp tục cúi đầu hí hoáy xử lý con gà đã sắp xong kia: "Cũng có phải ở căn cứ đâu mà cần anh hướng dẫn em cầm súng như thế nào."
Lệ Nam Hành đứng ở trước cửa mỉm cười.
Phong Lăng lại cúi đầu xử lý thêm một lúc, sau đó bỗng quay lại, thế mà Lệ Nam Hành vẫn chưa đi.
Bây giờ mắt anh không quấn băng, dù không nhìn thấy gì nhưng anh cứ đứng ở đó ngắm nhìn cô, cũng thật là...
"Anh có thể về ngồi nghỉ trên ghế sofa được không, đợi lát nữa em sẽ đắp thuốc cho anh, đừng đứng đó nữa."
"Sao thế?"
"Anh đứng ở đây em không xuống tay được."
Lệ Nam Hành nhíu mày, khẽ gật đầu như thể rất hiểu tâm trạng của cô lúc này, rồi xoay người lần mò rời đi.
...
Sau khi dọn dẹp xong nhà bếp lộn xộn, Phong Lăng chỉnh lại quần áo có hơi nhăn nheo trên người mình, sau đó quyết định đi tắm rửa cho sạch sẽ. Tắm xong thì đi lấy thuốc được bác sĩ dặn phải đắp đúng giờ cho Lệ Nam Hành ra, rồi đi đắp thuốc giúp anh.
Động tác của Phong Lăng rất nhẹ nhàng, mỗi lần đắp thuốc là như thể sợ đụng phải mắt làm anh đau, nhưng lại không thể không chạm tay vào được.
Lệ Nam Hành nhắm hai mắt, rồi chậm rãi nói: "Nếu cả đời anh không nhìn thấy được thì em cũng đâu thể cứ đắp thuốc cho anh mãi như vậy."
"Tại sao lại không?" Giọng của Phong Lăng rất bình tĩnh, hoàn toàn không bị câu nói của anh tác động, vẫn nhẫn nại chuẩn bị băng gạc cùng thuốc đắp: "Bác sĩ đã nói rồi, bởi vì trong não anh có máu đông đè lên dây thần kinh thị giác, cộng thêm khí độc hóa học nên mới như vậy, rồi sẽ khỏi thôi. Có thể sẽ nhìn thấy được ngay, cũng có thể mười năm hai mươi năm sau vẫn chưa sáng mắt, nhưng ngày nào cũng phải tuân thủ lời dặn của bác sĩ, tóm lại không để sai sót gì xảy ra là được rồi."
"Nghe giọng điệu của em kìa, cứ mãi nặng tình với người tàn tật mù lòa anh đây mà không ghét bỏ à?" Người đàn ông cười bảo.
Phong Lăng giúp anh quấn băng xong, rồi nhích về sau cẩn thận kiểm tra xem băng gạc có được quấn ngay ngắn không, tránh cho bên cao bên thấp lại thành trò cười, xem xong cô lại tiến đến chỉnh lại băng gạc ở mắt trái, vừa chỉnh vừa nói: "Tất nhiên là không rồi, anh đã gặp em khi mới mười mấy tuổi, cũng đã gặp em lúc hai mươi mấy tuổi, khoảng thời gian xinh đẹp nhất của em anh đã chứng kiến tất cả, cũng sẽ mãi mãi lưu giữ hình ảnh đó trong tim."
"Ừm, thế thì sao?"
"Nếu như sau này anh vẫn không nhìn thấy gì thì cũng không sao cả, ít ra cũng không nhìn thấy được dáng vẻ già nua của em." Phong Lăng chỉnh băng gạc bên mắt trái anh lên cao một tí, cảm thấy khá hài lòng với trình độ đắp thuốc ngày càng lên cao của mình.
Cô đang định đi ra thì người đàn ông kia bỗng kéo tay cô lại rồi nắm lấy.
"Anh muốn thấy." Anh nắm lấy tay cô, trong giọng nói bình tĩnh mang theo sự kiên định.
Muốn thấy, thấy gì cơ? Thấy dáng vẻ dần lão hóa trong mấy chục năm tới của cô sao?
Sự mơ hồ này như thể đang nói rằng hai người đã ước định sẽ cùng nhau sống đến già, khiến người ta bỗng cảm thấy tim đập nhanh hơn, Phong Lăng nhìn cánh tay đang nắm lấy cô kia.
Cô ổn định lại tâm trạng rồi mới nói: "Có một chuyện anh vẫn chưa trả lời em."
"Chuyện gì?"
"Chuyện của TMing, còn cả chuyện một tỷ vốn đầu tư nữa, sao lúc đó anh lại biết em muốn làm hai việc này nhất? Bao gồm cả những dòng vốn sạch sẽ được lưu trong nội bộ TMing, vừa khéo lại có thể thêm vào nguồn tài chính của Phong thị để xoay vòng vốn khẩn cấp, tất cả đều giúp em đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, là do em uống say rồi nói với anh đúng không?"
Lệ Nam Hành khẽ cong môi thả tay cô ra, sau đó ung dung kéo chiếc chăn mỏng ở trên đùi lên cao: "Em không biết bản thân sau khi say sẽ như thế nào à?"
"... Tất nhiên là không biết rồi."
Lệ Nam Hành cười: "Lúc đó em ôm chân anh gọi chồng ơi chồng à, nũng nịu cầu xin người chồng thân yêu giúp em giải quyết TMing và Phong Minh Nhất, cầu xin chồng thân yêu giúp em nhận được vốn đầu tư một tỷ, thấy dáng vẻ cầu xin của em rất cảm động nên anh không đành lòng từ chối, vừa rời khỏi khu nghỉ dưỡng là bắt đầu hành động ngay."
Phong Lăng: "..."
Cô quay đầu nhìn xung quanh, rồi bỗng nhìn sang nhà bếp.
Lệ Nam Hành nhíu mày: "Sao không nói gì cả? Em đang làm gì đấy?"
Vẻ mặt Phong Lăng vô cảm: "Em đang tìm con dao chặt gà vừa nãy."
Lệ Nam Hành: "... Hả?"
...