Chương 470: Bắt Trộm Phải Bắt Tận Tay, Bắt Gian Phải Bắt Tận Giường (4)


...

Nhưng chỗ duy nhất có thể trốn chính là nhà vệ sinh đang bị Quý Noãn chiếm đóng.

Cửa phòng bỗng vang lên tiếng đập cửa, lực vỗ vừa mạnh vừa dữ, rầm rầm rầm làm lòng người phát hoảng.

“Ra đây! Mau cút ra đây cho bà!”

Trong giây phút cửa phòng bị phá mở, thân thể vừa mập vừa cao một mét tám của Trương tổng không kiềm được mà run rẩy. Bà Trương xông thẳng vào, bà ta cũng rất mập, chiều cao khoảng một mét bảy, xét trong giới nữ cũng xem như khá cao ráo, vừa nhìn là biết không phải loại người dễ bắt nạt.

Thời điểm nhìn thấy Tổng Giám đốc Trương, bà Trương lập tức xông lên nhéo lỗ tai ông ta, hùng hổ quát: “Giỏi lắm! Ông đúng là gan to bằng trời, dám tằng tịu với phụ nữ khác ở bên ngoài! Con hồ ly tinh tên Quý Noãn đó đâu? Không phải nó đến đây cùng ông sao? Không phải hai người còn đứng bên ngoài quán karaoke liếc mắt đưa tình sao? Người đâu? M* nó, chẳng lẽ hóa thành hồ ly tinh lượn mất rồi hả?”

Tiểu Bát nghe thấy lời này thì lập tức đứng bật dậy khỏi sofa: “Bà Trương, phiền bà ăn nói sạch sẽ một chút. Hôm nay Tổng Giám đốc Quý chúng tôi đến đây là để bàn chuyện hợp tác làm ăn với Tổng Giám đốc Trương. Nếu bà biết chuyện công ty Tổng Giám đốc Trương thì chắc cũng biết gần đây công ty Minh Hải và Tập đoàn MN chúng tôi có dự án hợp tác. Chúng tôi đang thương lượng việc phân chia lợi nhuận, hợp đồng vẫn còn nằm ở đây này!”

Ngay tức khắc, bà Trương hung dữ trừng mắt với Tiểu Bát, thấy cô là cô gái trẻ tuổi nõn nà thì càng nổi sùng lên, nheo mắt hỏi: “Cô là ai?”

“Tôi là trợ lý của Tổng Giám đốc Quý.”

“Ha, trợ lý?” Bà Trương bỗng nhiên hung dữ nhéo mạnh lỗ tai Tổng Giám đốc Trương: “Được đấy, ngay cả một trợ lý quèn của con hồ ly tinh kia mà cũng dám có thái độ nói chuyện với bà như thế à, các người đã ngủ với nhau mấy lần rồi? Dám chơi trên đầu bà hả?”

“Bà nhẹ tay chút! Nhẹ tay chút!” Tổng Giám đốc Trương bị vặn lỗ tai, thân hình mập mạp cao lớn xiên xiên vẹo vẹo, bị bà Trương đẩy lên ghế sofa, vẻ mặt trốn tránh, bất đắc dĩ phân trần: “Tôi và Tổng Giám đốc Quý không phải giống như bà nghĩ đâu, đều là hiểu lầm thôi! Ngày hôm qua tôi đã giải thích với bà ở nhà rồi mà. Trong ảnh đó là Tổng Giám đốc Quý lấy tăm xỉa răng giúp tôi. Bà đâu phải không biết tôi ăn cơm hay bị mắc răng… Ai da!”

Bà Trương không chỉ không buông, ngược lại còn gần như vặn đứt lỗ tai ông ta: “M* nó, tôi đã sống với ông hơn nửa đời người, chẳng lẽ còn không biết ông là kẻ dám nghĩ nhưng không dám làm sao? Thích nhìn hồ ly tinh xinh đẹp đúng không? Tại sao ông không bảo người khác lấy tăm xỉa răng cho ông? Được lắm, ông bảo bức ảnh đó không phải chứng cứ, vậy vừa rồi có người chụp được hình ông cười cười nói nói với con hồ ly tinh đó ở trước cửa quán karaoke là gì hả? Tin tức cùng tấm ảnh vừa tung ra còn chưa hạ nhiệt, đảo mắt một cái mà hai người đã hẹn hò ngay tại quán karaoke dưới lầu công ty cô ta. Nếu đã không phải sự thật, chẳng phải các người cần tránh hiềm nghi hay sao? Sao ngược lại hai người càng dính lấy nhau công khai vậy hả?”

“Không phải đã bảo là đang bàn chuyện hợp tác hay sao? Hợp đồng để ở đó kìa, bà tự xem đi, xem đi!”


“Tôi xem cái rắm! Lấy đại một tờ giấy bày ở đó rồi bảo là hợp tác làm ăn? Sao ông không dứt khoát đặt đơn thỏa thuận ly hôn với bà ở đây luôn đi, để cho con hồ ly tinh họ Quý đó yên tâm vững dạ mà ngủ với ông?”

“Tôi nào dám ly hôn, không dám, không dám.” Tổng Giám đốc Trương cười làm hòa. Ông ta giơ tay lên huơ huơ, nhưng vì lỗ tai đau đớn mà khuôn mặt cũng trắng bệch.

Tiểu Bát nghĩ thầm: Thoạt nhìn dáng người Tổng Giám đốc Trương cao lớn, bình thường hình tượng trong giới cũng oai phong lẫm liệt, không ngờ trước mặt vợ lại sợ đến nông nỗi này.

“Rốt cuộc con hồ ly tinh kia đâu rồi?” Bà Trương vừa nói vừa đảo mắt nhìn đám người Tiểu Bát, thấy dáng vẻ bọn họ đều tầm thường nên mới không trút giận lên người họ.

Đúng lúc này, đột nhiên trong phòng vệ sinh truyền ra âm thanh xả nước bồn cầu.

Bà Trương dời mắt nhìn về phía cửa phòng vệ sinh, bất chợt buông lỏng lỗ tai Tổng Giám đốc Trương, xoay người chụp lấy một chai rượu chưa khui, đập mạnh lên bàn. Chai rượu vỡ một nửa, rượu chảy róc rách. Bà ta giơ chai thủy tinh sắc lẻm xông tới trước cửa phòng vệ sinh, quát tháo: “Con hồ ly tinh, để tao xem mày còn có thể trốn đi đâu. Hôm nay bà đây không rạch nát mặt mày thì tao không họ…”

Bà ta còn chưa nói hết, cửa phòng vệ sinh đột nhiên bật mở từ bên trong. Bởi vì bà Trương đứng quá gần nên không thể không bị ép lùi về sau hai bước.

Khi bà ta vừa giơ chai rượu lên trước mặt Quý Noãn lần nữa, Quý Noãn đang một tay xách túi một tay cầm bịch băng vệ sinh nhìn bà, vẻ mặt kinh ngạc: “Vừa rồi tôi ở bên trong cũng nghe hết rồi, bà là bà Trương?”

Bà Trương thấy Quý Noãn đã nghe được mà lại còn tỏ thái độ ung dung, lập tức mở miệng mắng: “Đồ lẳng lơ! Mày dám dụ dỗ chồng tao! Nói, mày và ông ấy ngủ với nhau mấy lần rồi! Hôm nay còn định đến đâu ngủ nữa!”

Đuôi mắt Quý Noãn khẽ nhếch lên, cô nhìn chai rượu trong tay bà Trương, mỉm cười: “Bà Trương hiểu lầm rồi, chẳng qua tôi và Tổng Giám đốc Trương chỉ đàm phán hợp đồng thôi. Nếu không tôi mang theo nhiều thư ký trợ lý đến đây làm gì? Có hiểu lầm gì thì chúng ta ngồi xuống từ từ nói. Đây là xã hội pháp trị, cần gì phải đánh đánh giết giết.”

“Đối phó với loại hồ ly tinh không biết xấu hổ như mày thì cần gì khách sáo!” Bà Trương thấy thái độ Quý Noãn điềm nhiên, không có dáng vẻ hốt hoảng như kẻ thứ ba thì cũng bình tĩnh lại, không lập tức ra tay làm gì cô. Bà ta một tay cầm chai rượu, một tay chống eo, rống chửi bằng giọng the thé: “Đừng cho rằng tôi không hiểu kinh doanh thì không nhận ra các người làm gì ở đây. Cái gì hợp đồng với chẳng hợp đồng, cho rằng gọi trợ lý đến đây đứng là có thể dối trên lừa dưới hay sao?”

“Nếu không thì bà Trương cho rằng bình thường chúng tôi ra ngoài bàn chuyện kinh doanh, ăn cơm, uống rượu, xã giao là làm gì cái gì?” Quý Noãn hỏi ngược lại.

Bà Trương hơi sững người, hiển nhiên bà ta không hiểu về kinh doanh. Bà ta nhìn dáng vẻ cười rộ lên vô cùng xinh đẹp của Quý Noãn, lại quan sát vóc dáng cô, đột nhiên tức giận, trừng mắt hung dữ với Tổng Giám đốc Trương đã bước đến gần nhưng không dám thốt ra tiếng nào: “Ông ngủ với loại phụ nữ này sướng lắm phải không?”

“Tôi và Tổng Giám đốc Quý trong sạch, chúng tôi không làm gì cả…” Tổng Giám đốc Trương nhíu mày giải thích.

“Bà Trương.” Quý Noãn nhẹ nhàng giơ bịch băng vệ sinh trong tay lên: “Không có chứng cứ thì đừng nói tôi dan díu với chồng bà, vốn dĩ chuyện này là bà sai. Huống chi hôm nay tôi đến tháng, ngoại trừ bàn chuyện hợp tác thì thật sự chẳng làm được gì khác.”

Nghe thấy hai chữ đến tháng, bà Trương nghi hoặc nhìn băng vệ sinh trong tay Quý Noãn.

Quý Noãn chỉ về phía phòng vệ sinh: “Vừa rồi tôi mới thay một cái. Nếu bà Trương không ngại bẩn, nhất quyết muốn làm cho rõ đầu đuôi ngọn ngành, vậy thì tôi không ngại để bà vào kiểm tra thùng rác trong phòng vệ sinh, xem thử tôi nói đúng hay không.”

...