Chương 891: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (153)


...

"Nói là không cần lo lắng, nhưng cậu nhìn cậu xem, đã một đêm không ngủ rồi, vừa nãy ngủ không tới một tiếng." Đại Bân thấy Phong Lăng vẫn luôn thấm nước lên môi Lệ Nam Hành, thở dài than: "Cậu đi nghỉ trước đi, bảo Tam Bàn và mấy người khác thay cho cậu, chúng ta nhiều người như vậy, thay phiên nhau trông nom đi."

"Không sao đâu, nằm xuống cũng không ngủ được. Lão đại sốt kiểu này, ai mà ngủ được chứ?"

Nói như thế cũng đúng, mặc dù những người khác không ở trong lều bạt này, nhưng tối qua, lúc Đại Bân qua kia lấy đồ, mọi người thật sự đều không sao ngủ được, cho dù nằm xuống cũng không ngủ ngon nổi, tất cả đều đang lo lắng cho tình hình của lão đại.

Mọi người không thể tập trung hết trong lều này là bởi vì hiện tại, lão đại thỉnh thoảng bởi vì sốt cao mà xảy ra tình huống khó thở, quá nhiều người sẽ càng khó chịu hơn, cho nên, những người khác cũng chỉ có thể chờ ở sát vách, thay phiên nhau đổi người tới chăm sóc.

"Mặc dù lão đại vẫn chưa tỉnh lại, nhưng xem ra anh ấy vẫn có thể uống nước. Tôi đi nấu chút cháo rồi đem đến, cậu đút cho anh ấy ăn một ít."

Phong Lăng gật đầu.

...

Sáng sớm ngày hôm sau, Lệ Nam Hành vẫn đang sốt cao hôn mê, trong khi đó một đám người đang lúng ta lúng túng nấu cháo. Đút cháo có hơi khó khăn, không dễ dàng như đút nước, nhưng may mà cái Phong Lăng có nhiều nhất là sự kiên nhẫn, dù là một bát cháo nhỏ tốn tận hai tiếng đồng hồ. Cháo lạnh thì cô đem đi hâm nóng lại, lặp đi lặp lại như vậy, dần dần cũng đút được hết.

Mãi đến sẩm tối, bác sĩ vẫn chưa đến, gọi điện thoại hỏi căn cứ, căn cứ bên đó cũng rất lo lắng cho tình huống bên này, nói thử kiểm tra lại, nhưng cuối cùng nhận được kết quả là tạm thời không liên lạc được với bác sĩ được phái đi. Hơn nữa, thành viên căn cứ cùng đóng ở bang Montana cũng tạm thời mất liên lạc, đối phương không có tín hiệu.

Lại thêm một đêm nữa, căn cứ gửi tin tới cho bọn họ, nói là thành viên căn cứ và bác sĩ trên đường đến đây gặp phải tuyết lở, bị kẹt ở nơi xảy ra sự cố. Với tốc độ cứu viện của bang Montana cộng thêm điều kiện giao thông, hoàn cảnh cứu viện, thời tiết bão tuyết liên tục, sợ rằng bốn mươi tám giờ đồng hồ nữa cũng khó có thể cứu được nhân viên bị kẹt. Căn cứ sẽ phái người đi chi viện trước, nhưng thời tiết bão tuyết sẽ ảnh hưởng lớn đến tốc độ của máy bay trực thăng cứu viện.

Nói cách khác, trong vòng hai ba ngày, dù căn cứ cũng rất nóng ruột với tình hình ở đây, nhưng họ rất khó có thể bay thẳng đến được. Hơn nữa, bác sĩ bị kẹt trên đường vì tuyết lở, phải đi cứu họ trước tiên, bởi vì bác sĩ bọn họ chỉ có mấy chiếc xe, bên người không có bất kỳ vật dụng cần thiết như xăng, đồ ăn và các loại đồ dùng chống rét nào. Bão tuyết của bang Montana cũng ảnh hưởng đến thời tiết của núi Rogers, mây đen giăng đầy, bão tuyết liên tục, nhiệt độ cũng giảm xuống mấy độ, lạnh đến mức mọi người đều không ra ngoài được, chỉ có thể ở trong lều sưởi ấm.

Cứ như vậy, Lệ Nam Hành chịu đựng qua ba ngày. Từ hôm qua, nhiệt độ cơ thể đã bắt đầu hạ xuống ba mươi chín độ, nhưng rồi không hạ xuống nữa, đồng thời anh vẫn luôn hôn mê chưa hề tỉnh lại.

Buổi chiều ngày thứ ba, Phong Lăng chăm sóc liên tục hai ba ngày, thật sự không chịu được nữa, cô bị Đại Hồ và Đại Bân ép buộc kéo qua lều bên cạnh để ngủ. Quả thực, Phong Lăng cũng mệt rồi, sau khi bị ép uống một cốc nước ấm và một cốc sữa bò nóng, cô ngả xuống giường rồi ngủ thẳng luôn. Mặc dù vì không yên tâm mà gặp ác mộng liên tục, nhưng ít ra cô vẫn có thể nghỉ ngơi mấy giờ đồng hồ.

Cô ngủ đến hơn mười một giờ đêm, tuyết trên đỉnh núi đã ngừng rơi, lúc mở mắt ra Phong Lăng nhìn thấy mấy cái giường bên cạnh đều có người đang nằm, mọi người đều đã ngủ rồi. Cô ngồi dậy, rón rén xuống giường, đi nhẹ nhàng để không đánh thức bọn họ, sau đó lại sang chiếc lều vốn chỉ có cô và Lệ Nam Hành ở.

Lúc bước vào lều, hình như loáng thoáng ngửi thấy mùi rượu trắng phảng phất trong không khí, nhưng hai ngày nay vì giảm nhiệt bằng phương pháp vật lý cho lão đại, mà bọn họ đã dùng không ít rượu trắng giúp anh lau người và tay chân. Phong Lăng cũng không để ý nhiều, vừa đi vào thì cô nhìn thấy Tam Bàn đang ngồi canh bên giường, chỉ có điều đầu tên mập này cứ chúi xuống dưới, rõ ràng là ngồi đó ngủ gật luôn rồi.

Cô đi tới, vỗ vai Tam Bàn một cái, thấp giọng hỏi: "Đại Bân đâu rồi? Sao chỉ có mình anh thế?"

Tam Bàn đột nhiên bị dọa tỉnh, quay đầu nhìn thấy Phong Lăng thì mới thở phào nhẹ nhõm: "À, hôm nay cậu ta trực đêm, đang tuần tra bên ngoài, sợ có kẻ địch nấp xung quanh. Cậu ta phải đi một vòng phía đối diện và vùng gần sông, vừa mới đi chưa lâu, đoán chừng lúc về trời đã sắp sáng rồi."

Phong Lăng nhìn mắt Tam Bàn: "Anh sang bên kia ngủ đi, tôi ngủ từ chiều giờ đến giờ không sao nữa rồi. Tôi trông cho, anh đi ngủ đi."

Tam Bàn gật đầu, quả thực vô cùng buồn ngủ, anh ta đứng dậy, vươn vai một cái rồi đi ra ngoài.

Kết quả còn chưa đi đến cửa lều, Tam Bàn bỗng nhiên nghe thấy Phong Lăng ngạc nhiên nói: "Sao mùi rượu lại nồng như vậy? Anh lại dùng rượu lau người cho lão đại à?"

Tam Bàn dừng chân, quay đầu lại cười hì hì nói: "Không có, tôi đút rượu trắng cho lão đại."

Bàn tay đang định sờ trán Lệ Nam Hành của Phong Lăng cứng đờ trong nháy mắt, cô đột ngột chuyển mắt nhìn Tam Bàn: "Đút rượu gì cơ? Lão đại đã sốt thành như vậy rồi mà anh còn đút rượu cho anh ấy? Anh điên rồi à?"

"Cậu đừng kích động vội!" Tam Bàn nhìn vẻ mặt vô cùng tức giận của Phong Lăng, vội vàng giải thích: "Thật ra, hồi trước tôi vừa trải qua cơn sốt cao như vậy, biết rõ hiện tại rốt cuộc lão đại khó chịu thế nào. Ban nãy tôi đã đo nhiệt độ cơ thể của lão đại, đã giảm xuống ba mươi tám độ sáu, đoán chừng là sắp khỏe lại rồi. Nhưng chính giai đoạn sắp khỏe lại này, lại bởi vì mấy ngày trước sốt cao, làm đầu đau muốn chết. Lúc ấy, khi tôi đang ở trong tình trạng này, tôi đã cực kì hi vọng có người có thể rót cho tôi chút rượu, làm tôi say khướt để mất cảm giác, không cảm thấy khó chịu như vậy nữa. Nhưng khi đó tôi không mở mắt ra được, cũng không có sức nói chuyện, tôi thấy hiện tại lão đại hẳn là giống tình trạng của tôi lúc ấy, nên tôi rót cho anh ấy chút rượu, không nhiều đâu, cũng chỉ hơn 200 ml thôi..." "Hơn 200 ml?" Nếu ánh mắt của Phong Lăng có thể giết người thì không chừng Tam Bàn đã bị vạn mũi tên bắn xuyên tim trong nháy mắt rồi.

"Tam Bàn, anh đang giết người đó, anh có biết không hả? Anh ấy vẫn đang sốt đấy!"

"Thật sự không sao đâu, đàn ông dù bị bệnh nặng cũng không yếu ớt như vậy, hơn nữa, rượu là thứ giống với thuốc gây mê mà, có thể giảm đau rất tốt..."

"Xéo ngay!" Phong Lăng tức giận, lạnh lùng nói.

Thấy cô tức giận, Tam Bàn đành phải im lặng, đợi sáng mai Đại Bân về rồi nói tiếp, anh ta xoay người ra khỏi lều.

Phong Lăng lạnh lùng ngồi bên giường, sờ trán người đàn ông một cái, lại cầm nhiệt kế ở bên cạnh lên, nhìn thấy quả nhiên là ba mươi tám độ sáu. Lúc này, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cúi đầu xuống là có thể ngửi thấy mùi rượu trên người anh, cô lại thầm lườm chiếc lều sát vách.

Thấy Tam Bàn tựa như đang cười lấy lòng với cô qua cửa sổ lều bạt bên cạnh, cô tức giận đưa tay kéo rèm cửa sổ lều bạt xuống, chặn lại toàn bộ ánh mắt ở phía đối diện!

...