Chương 935: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (196)


...

Thấy Phong Lăng gắp hết miếng này tới miếng khác đút vào miệng, giống như đã tám trăm năm chưa được ăn cơm.

Lệ Nam Hành nhìn cô với vẻ mặt nghi ngờ: "Ăn ngon đến vậy à?"

"Ừm, ngon lắm." Phong Lăng ngước mắt lên nhìn anh, vừa ăn vừa cười để chứng minh lời mình nói là thật, còn vô thức gật đầu vài cái.

Lệ Nam Hành không nói thêm gì nữa. Anh vẫn thấy cô ăn rất nhanh, chẳng lẽ ăn ngon thật à?

Anh đột nhiên cầm đũa lên, lùa cơm vào miệng.

"..." Cơm bị sống, khô, vì đổ quá ít nước.

Người đàn ông lại gắp một miếng thức ăn đút vào miệng.

"..."

Thấy sắc mặt của Lệ Nam Hành như biến thành màu đen, Phong Lăng không nhìn anh nữa mà chỉ cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Người đàn ông không ngăn cản hành động cố ý "khích lệ" của cô mà chỉ thản nhiên nói: "Thôi, lần sau cứ kêu đồ ăn bên ngoài đi."

Phong Lăng đặt bát xuống: "Thật ra cũng không tệ lắm."

Lệ Nam Hành cười khẩy: "Bớt nịnh hót đi."

Thật ra, gọi đồ ăn bên ngoài đúng là ngon hơn, rõ ràng đây là lần đầu tiên Lệ lão đại xuống bếp nấu ăn. Hai món ăn đều mặn muốn chết, cũng không biết rốt cuộc anh đã bỏ bao nhiêu gia vị, bao nhiêu muối vào. Chỉ có thể nói, may mà tất cả đều chín, thậm chí còn hơi cháy nhưng tóm lại chỉ cần không bị đau bụng là được.

Dù gì Phong Lăng cũng là người có bản năng sinh tồn rất mãnh liệt: "Anh xem, tôi ăn sắp hết rồi, lão đại, có thể ăn no là được, đừng kén chọn như vậy."

Lệ Nam Hành lạnh nhạt liếc cô: "Cậu tưởng tôi là cậu đấy à? Tùy tiện hái đám quả dại chua muốn chết trong rừng rồi có thể coi nó như cơm để bỏ vào miệng ăn?" Nói đến đây, anh bỗng nhiên nghiêm mặt nhìn cô: "Thế nghĩa là hồi bé đến thịt sống cậu cũng ăn được hả? Nếu không thì làm sao mà cậu nuốt nổi mấy thứ tôi nấu?"

Phong Lăng: "..."

Bốn mắt nhìn nhau, Phong Lăng im lặng nhìn Lệ Nam Hành hồi lâu, rồi lại nhìn bộ quần áo ở nhà trên người người đàn ông. Giờ khắc này, ở một nơi thế này, cách xa căn cứ XI, cách xa nhiều hỗn loạn thị phi, trong bầu không khí yên tĩnh này, cô mới phát hiện thứ tính cách nào đó chỉ thuộc về con cháu gia đình giàu có danh giá trên người Lệ lão đại, không xấu xa, nhưng lại vừa bá đạo vừa không khách khí.

Dù gì anh cũng vẫn là cậu chủ nhà họ Lệ, cởi bộ đồng phục chiến đấu căn cứ xuống, thực ra người đàn ông này cũng chỉ là một Lệ Nam Hành mà thôi.

Phong Lăng cũng không biết tại sao bây giờ mình lại nghĩ tới những điều này, nhưng đối diện với đôi mắt đen láy của anh, cô lại vẫn trả lời đúng sự thật: "Tôi chưa từng ăn thịt sống, tôi không nuốt trôi. Còn nhớ lúc nhỏ, không biết sói mẹ tha một miếng thịt sống được xé từ con thú nào về cho tôi, tôi nhìn thấy thứ máu tươi đầm đìa đó là đã buồn nôn rồi, không ăn nổi."

Lệ Nam Hành liếc khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Phong Lăng: "Vậy làm sao mà cậu có thể sống tiếp được?”

"Ăn quả dại hoặc là tìm một ít rau dại có thể ăn được ở vùng lân cận dựa vào bản năng sinh tồn, còn có sữa của sói mẹ nữa. Nói chung đến khoảng năm tuổi, lúc được người ta đưa ra khỏi rừng rậm, tôi rất gầy." Cô nói rồi lại gắp một miếng thức ăn bỏ vào trong cái bát trước mặt mình: "Cho nên đối với tôi, có cơm nóng để ăn là được rồi, tôi không kén chọn."

Lệ Nam Hành còn chưa kịp xót xa, đau lòng vì những việc cô từng trải qua khi còn nhỏ thì đã bị ánh mắt bình tĩnh của cô quét sạch suy nghĩ dư thừa này.

Mỗi người đều trải qua quá khứ khác nhau, mặc dù một trải nghiệm như vậy đối với một cô bé mà nói quả thực vô cùng gian khổ, nhưng nếu như không phải như thế, cô cũng sẽ không có cơ hội để vào được căn cứ XI, cũng sẽ không ở lại đây rồi bị anh phát hiện.

Hoặc có lẽ là lần đầu tiên trong cuộc đời Lệ Nam Hành nhút nhát như vậy, anh không có dũng khí để tưởng tượng Phong Lăng đã sống năm năm nơi rừng sâu nước thẳm như thế nào.

Cô nhỏ như vậy, một cô bé nhỏ như vậy!

Sau khi ăn hết sạch đồ ăn, Phong Lăng để bát, đũa xuống, ngước mắt lên thấy Lệ Nam Hành vẫn luôn nhìn mình, không nói gì nãy giờ. Cô nhìn lại anh: "Lão đại, tôi ăn hết cơm và thức ăn rồi, nếu anh đói thì chỉ cần gọi một phần đồ ăn ngoài cho anh thôi nhé, tôi no rồi!"

Lệ Nam Hành nhìn thoáng qua cái bát không trước mặt cô, không biết nên xót xa vì cô đã ăn hay nên cười vì không ngờ cô lại ăn hết thật.

Anh cong môi, đột nhiên nói: "Có muốn xem căn nhà mà tôi đã dùng tiền của cậu mua không?"

Phong Lăng gần như đã quên hẳn chuyện này, cô hỏi theo bản năng: "Ở đâu?"

"Ở tầng dưới, diện tích và bố cục giống như chỗ này của tôi. Bởi vì tôi không biết cậu thích phong cách bài trí thế nào, để tránh sau này phải sửa chữa lại nên ở dưới đó chỉ mới lắp đặt các thiết bị cơ bản, tạm thời không thích hợp để vào ở."

Ánh mắt Phong Lăng dừng một chút, con ngươi đảo quanh.

Nếu như nói là diện tích và bố cục giống nhau thì...

Trước đây, Lệ Nam Hành đã nói là anh đã dùng tiền của cô để mua giúp cô một căn chung cư có diện tích rất nhỏ.

Nhưng chỗ này của Lệ lão đại ít nhất cũng phải hơn hai trăm mét vuông, hơn nữa còn là kiểu nhà duplex hai tầng, mặc dù cô không quá chú ý nhưng cũng thấy bên kia có một thang gác có thể đi lên trên, tính như vậy tối thiểu ít nhất là ba, bốn trăm mét vuông.

Nếu như giống nhau thì đây còn có thể xem như là nhà "nhỏ" không?

Phong Lăng không biết rõ phải dùng bao nhiêu tiền mới mua được một căn chung cư ở Los Angeles này, cũng không biết đây là con phố nào, con đường nào, nhưng cô cảm thấy chỗ Lệ lão đại ở thì chắc chắn sẽ không rẻ.

Cô rất muốn hỏi một câu, căn nhà anh mua giúp cô đã tốn hết bao nhiêu tiền, nhưng lúc này, người đàn ông đã đứng dậy, đi nghe điện thoại.

Phong Lăng nhìn theo bóng lưng Lệ lão đại rồi lại liếc nhìn bát không đũa dơ trên bàn, cô cầm chúng lên, đi thẳng vào phòng bếp.

Sau khi cúp điện thoại, Lệ Nam Hành nghe thấy tiếng nước truyền tới từ phòng bếp, lại thấy Phong Lăng đã không còn ở cạnh bàn ăn nữa. Đoán được cô đang làm gì, anh xoay người đi vào, thân thể cao lớn rắn rỏi dựa vào cạnh cửa, nhìn Phong Lăng đang đứng bên

bồn rửa rửa bát.

"Để ở đó đi, không cần rửa đâu." Giọng nói của người đàn ông truyền đến.

Phong Lăng cứ như không nghe thấy, tay vẫn chăm chỉ cọ rửa cái bát trong tay.

Lệ Nam Hành thấy cô khăng khăng muốn rửa, khẽ than thở đi tới: "Có máy rửa bát, bỏ vào bên trong đi."

Lúc này, Phong Lăng mới nhìn thấy cái máy rửa bát ở phía trên tủ bát bên cạnh, cô hơi khựng lại, sau đó lại cúi đầu tiếp tục rửa: "Không sao, chỉ có vài ba cái bát thôi, rửa một lúc là xong rồi."

Lúc này, tay của người đàn ông vươn tới, đoạt lấy cái bát trong tay cô dưới làn nước, đồng thời để qua một bên: "Bây giờ cậu đang bị thương, hoặc là trở về giường đi ngủ, hoặc là ra sofa ngồi nghỉ ngơi, không cần làm gì cả.”

Tay Phong Lăng trống rỗng, nhìn đống bát đũa trước mặt, cô đành vẩy nước trên tay, không kiên trì nữa mà chỉ "Ừm" một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài.

Không bao lâu sau, Lệ Nam Hành ra khỏi phòng bếp, anh thấy Phong Lăng đang đứng ở trước cửa sổ sát đất ngoài phòng khách, bàn tay cô nhẹ nhàng đặt trên cửa sổ, mắt nhìn theo dòng xe cộ và người đi đường tới lui bên dưới.

Đây là tầng mười, không phải cao đến mức không trông thấy rõ mặt đường nhưng cũng là rất cao, đồng thời còn có thể nhìn ra rất xa.

Cô không biết đây là con đường nào nhưng nhìn từ công trình kiến trúc ở gần đây thì hẳn là nơi này cách trung tâm thành phố không xa.

...