Chương 803: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (65)


...

Nam Hành liếc cô một cái, khi sắp đến phòng họp trong căn cứ, anh ném tàn thuốc xuống rồi di chân dập lửa, lạnh lùng nói: “Sống ở đời không cần phải nghĩ người khác cao thượng đến vậy đâu. Tôi chỉ sợ các cậu làm hỏng súng ngắm của tôi, lại giống tôi năm mười hai tuổi vì một phút bốc đồng mà không chỉ bản thân bị thương nặng, suýt nữa mất một cánh tay, còn làm hỏng luôn cây súng bắn tỉa của thầy mình. Cậu có biết giá một cây súng ngắm cự ly xa đắt đến cỡ nào không?”

Phong Lăng hơi khựng lại.

Lệ lão đại thật là, chút xíu ấm áp thôi cũng không muốn cho người ta hưởng. Rõ ràng là lo cho an toàn tính mạng của bọn họ, thế mà vẫn lôi vấn đề chi phí vào cho được.

Cô theo Lệ Nam Hành vào phòng họp rồi mới thấy đám Hàn Kình cùng vài huấn luyện viên trong căn cứ vẫn đang ở đấy chờ Lệ lão đại, bao gồm vài người của quân đội Mỹ được phái đến, nhìn phù hiệu trên người bọn họ cũng biết chức vị không hề thấp.

Đây hẳn là trường hợp hội nghị rất quan trọng, Phong Lăng thấy thế thì lập tức dừng chân đứng ở ngoài: “Lão đại, tôi ở ngoài chờ anh.”

“Không cần đứng ở ngoài đâu, cứ vào trong đi.”

“Nhưng mấy người ở đây đều là...”

“Cậu có nghĩ bản thân là một thành viên đáng để căn cứ tin tưởng không?”

“Tất nhiên rồi.”

“Thế thì vào đi.”

Phong Lăng lại nhìn anh một lát, còn Nam Hành thì đi thẳng vào trong, ngay cả đầu cũng không quay lại.

Cô lại liếc anh, chỉ khựng lại chừng một giây rồi nhanh chân bước vào theo.

Ban đầu nhìn thấy Phong Lăng bước vào, Hàn Kình và một vài huấn luyện viên khác quả thật có hơi kinh ngạc. Nhưng thấy Phong Lăng chỉ đứng ở trước cửa mà không vào trong ngồi, nhìn vẻ mặt trông có vẻ bình thản đấy, song dễ nhận thấy cậu ta vẫn thận trọng, cũng dễ đoán được hẳn là Lệ lão đại bảo cậu ta đi vào chứ không phải cậu ta muốn, lúc này bọn họ mới thu ánh mắt về.

Tác phong làm việc của lão đại là vậy, làm gì cũng đều có lý do, nếu anh bảo Phong Lăng đi vào, vậy thì chắc chắn cũng có lý do riêng của anh.Người của quân đội Mỹ không nhận diện được tất cả những người phụ trách trong căn cứ XI, chỉ biết mọi việc đều phải trao đổi trực tiếp với Lệ Nam Hành. Sau khi liếc thấy Phong Lăng đứng trước cửa cũng không nghĩ ngợi gì nhiều. Chẳng qua trong phòng họp cũng chỉ có chừng này người, không khó để đoán được đây đều là những người có liên quan đến nhiệm vụ bí mật lần này của bọn họ và những thành viên có tư cách tham gia.

Người của quân đội nghiêm giọng nói thẳng: “Anh Lệ, chuyện cả nhà thị trưởng bang Foye bị bắt cóc, tôi hi vọng chỉ có mấy người các anh cùng quân đội chúng tôi biết được. Anh biết đấy, bang Foye là khu vực quy hoạch trọng điểm mới được thành lập của nước Mỹ. Thị trưởng mới nhậm chức của bang Foye là ngài Ritter, em trai ruột của tổng thống Hoa Kỳ chúng tôi. Vụ án bắt cóc liên quan đến gia đình cùng người thân của tổng thống tuyệt đối không thể bị truyền ra ngoài dù chỉ một chữ. Nhiệm vụ lần này vô cùng hung hiểm, chỉ đành nhờ các vị ở căn cứ XI cứu cả nhà thị trưởng bang Foye. Chúng tôi tin tưởng vào thực lực của căn cứ XI, người chủ mưu bắt cóc lần này là phần tử khủng bố, hy vọng lúc các vị bắt tay làm nhiệm vụ cứu viện này hãy cẩn thận. Phu nhân của thị trưởng bang Foye có một người con gái mới được ba tuổi, cả nhà ở trong tay bọn phần tử khủng bố kia không biết có thể sống được bao lâu, các vị nhất định phải mau chóng đi cứu viện.”

Phần sau cuộc hội nghị đề cập đến tình trạng gia đình và tư liệu cá nhân của vị tân thị trưởng bang Foye mới thành lập kia; mục đích của đám phần tử khủng bố chủ mưu bắt cóc; khu vực phân bố của đồng bọn chúng trên toàn cầu, nhược điểm và vị trí một vài sào huyệt đã được quân đội, cảnh sát Mỹ tìm ra; cùng với các tình huống có thể xảy ra… tất cả đều được trình bày rõ ràng.

Phong Lăng đứng bên cạnh lắng nghe cũng biết được nhiệm vụ này nguy hiểm đến nhường nào. Trong tình huống bình thường, một khi nhiệm vụ căn cứ XI đảm nhận đụng chạm tới những phần tử khủng bố gây nguy hại đến lợi ích của bất kỳ quốc gia nào trong Liên Hợp Quốc thường sẽ khó tránh khỏi có thương vong. Những phần tử khủng bố kia đều là kẻ liều mạng, lúc nào cũng có thể ôm bom rồi cùng tự sát với bọn họ, đối thủ không sợ chết mới là điều khó đối phó nhất.

Mà thị trưởng bang Foye lại là em trai ruột của tổng thống, các ân oán hiểu lầm trong đấy có liên quan đến bang Foye mới thành lập không lâu, càng có liên quan đến rất nhiều việc tư của gia đình tổng thống. Chuyện này không chỉ tuyệt đối không được truyền ra ngoài, mà quan trọng hơn là chỉ có người cấp bậc huấn luyện viên trong căn cứ XI đích thân thực hiện, những thành viên tân binh khác không được tham gia cùng.

Thảo nào đã muộn thế này mà vẫn còn nhiều người chờ trong phòng họp.

Nhưng nếu tân binh không được tham gia, mà bây giờ Phong Lăng lại đứng ở đây...

Lẽ nào Nam Hành định để cô theo các huấn luyện viên khác đi thực thi nhiệm vụ lần này?Cho dù cô là tân binh, nhưng ngoại trừ độ bền sức ra, các hạng mục còn lại cô đều rất xuất sắc. Thậm chí có đôi lúc ngay cả Hàn Kình cũng thua thiệt dưới tay cô, bởi vì tốc độ của cô quả là người bình thường không thể có được.

Lúc này, cô có thể đứng ở đây một mặt có nghĩa là Lệ lão đại đã thừa nhận cô, mặt khác còn thể hiện rõ sự tín nhiệm của Lệ lão đại với cô.

Đã không còn là sự nghi ngờ khi cô vừa gia nhập vào căn cứ, mà là sự tín nhiệm hoàn toàn.

Sự tín nhiệm này đến từ đâu?

Là bởi vì anh có thể thấy được cô thật sự không có nơi để về, chỉ muốn tìm một nơi an toàn thích hợp với mình yên ổn sống tiếp, không có bất kỳ mục đích không trong sạch nào cả. Vì anh nhìn thấy được sự đơn thuần của cô, cho nên mới đặt sự tín nhiệm vào cô?

Hay là, chỉ vì chính hai chữ tín nhiệm này thôi?

Sau khi hội nghị kết thúc, mấy người được quân đội Mỹ phái đến không ngủ lại căn cứ mà lập tức rời đi.

Phong Lăng đứng trong phòng họp không nhúc nhích, mãi đến khi Lệ lão đại cùng các huấn luyện viên khác quay lại phòng họp, đám người Hàn Kình thấy Phong Lăng còn đứng ở đấy thì bỗng chốc cười xòa vỗ vai cô: “Được đấy Phong Lăng, chuyện như vậy mà cũng bị cậu nghe được hết. Lệ lão đại cho phép cậu đứng chỗ này nghe, cậu cũng tự hiểu được ý của lão đại rồi chứ.”

Phong Lăng đảo mắt nhìn Hàn Kình: “Cũng hiểu được phần nào, chỉ là tôi đến căn cứ chưa đầy ba năm, tuy cũng có đi làm nhiệm vụ vài lần, nhưng chưa từng đối đầu trực tiếp với các phần tử khủng bố nguy hiểm như thế kia. Chẳng biết có cản chân các vị huấn luyện viên không.”

“Lão đại đã cho phép cậu đứng ở đây chứng tỏ cậu có đất dụng võ. Đôi lúc, đối phó với những phần tử khủng bố không sợ chết kia mà chỉ đơn thuần dùng vũ lực thô bạo thì cũng vô ích. Nếu so về mặt sức bền cùng độ tàn ác thì những phần tử khủng bố thường ngày phải chạy trốn lang bạt khắp các quốc gia chiến tranh, sức bền của chúng chắc chắn sẽ hơn chúng ta. Nhưng sự cảnh giác cùng tốc độ dường như là thiên phú của cậu thì không phải ai cũng có được.” Hàn Kính cười nói: “Chúng tôi đều có thể thấy rõ được biểu hiện của cậu, vì thế, lão đại có định mang cậu theo thật thì chúng tôi cũng chẳng có bất kỳ dị nghị nào, cậu cứ yên tâm đi theo là được.”

“Nhiệm vụ liên quan đến thị trưởng bang Foye lần này rất nguy hiểm đúng không?”

“Cũng không tính là nguy hiểm, nhưng vì là chuyện của ngài Ritter - thị trưởng bang Foye nên đúng là khá phiền phức. Thứ nhất, ông ta là em trai ruột của tổng thống, thứ hai, cả nhà họ đều bị bắt cóc cùng lúc, trong đó có một đứa bé xui xẻo cũng bị bắt đi luôn. Người lớn có thể nghe theo sự sắp xếp của chúng ta phối hợp hành động cứu viện, nhưng trẻ nhỏ thì rất khó, nhất là mấy đứa nhóc đã chịu kích động sợ hãi đến tột độ ấy.” Hàn Kính như có điều trăn trở: “Nhiệm vụ lần này chỉ có thể dùng trí để thắng, đến lúc đấy cứ nghe theo sắp xếp của Lệ lão đại thì sẽ không sao đâu.”

...