Chương 205: Mặc Cảnh Thâm, bây giờ em không muốn nói chuyện với anh!


...

Editor: Nguyetmai

Chẳng bao lâu sau, tiếng gõ cửa chợt vang lên.

Quý Noãn không trả lời, một mình ngồi trên giường ấm ức suy nghĩ. Tính đi tính lại, miếng mồi này cả người bọc vàng, quá quý giá, quá khó để giữ. Ai muốn tha đi thì tha đi, cô không cần có được không?

Cửa phòng lại bị gõ vài cái, yên tĩnh vài giây, sau đó là tiếng đàn ông bình thản vang lên: "Noãn Noãn."

Quý Noãn vẫn nằm lì trên giường, phủ chăn lên mặt, không muốn nghe thấy tiếng của anh nữa.

Mặc Cảnh Thâm biết cô khóa trái cửa ở bên trong, tay vặn nắm cửa vô hiệu mà nhỏ giọng nói: "Noãn Noãn, mở cửa ra."

Quý Noãn không trả lời, bực bội nằm trong chăn, dùng sự im lặng để đáp lại anh.

Tính tình cô nhóc này nói là làm, Mặc Cảnh Thâm không thể để cô tự giam mình trong phòng, vì vậy giọng anh cứng rắn hơn: "Quý Noãn, mở cửa ra!"

Nghe thấy anh cao giọng hơn, Quý Noãn ngồi dậy, cố nén cảm giác thôi thúc muốn quăng gối vào cánh cửa: "Không mở! Đầu em đau, em muốn yên tĩnh một mình!"

"Đau đầu thì đi bệnh viện, em tự giam mình trong phòng làm gì? Mở cửa ra!" Giọng anh trầm thấp, âm điệu lạnh đi rõ rệt.

"Không mở, cũng không muốn đi. Em muốn ngủ!"

"Quý Noãn!"

"Mặc Cảnh Thâm, bây giờ em không muốn nói chuyện với anh!"

"Em tự mình mở cửa, hay để anh mở đây?"

Quý Noãn nhớ đến tối hôm qua ở quán bar phi pháp, cánh cửa kiên cố kia bị anh đá văng đi. Anh có rất nhiều cách để mở cửa, cô thật sự không cản nổi anh.

Cô ôm chăn nằm im trên giường, dứt khoát không thèm đáp lại. Mặc kệ anh, dù sao đây cũng là căn hộ anh mua, anh muốn đạp thì cứ đạp.

Thế nhưng trong chốc lát bên ngoài yên tĩnh lại. Quý Noãn chợt nghĩ ra đây là căn hộ anh mua, chắc anh có chìa khóa mở cửa từng phòng trong căn hộ.

Nghĩ đến đây, cô liền ngồi bật dậy, chạy đi lục lọi trong ngăn kéo của chiếc bàn ở mép giường, cuối cùng nhìn thấy chìa khóa phòng ngủ ở ngăn kéo đầu tiên.

Nhìn thấy anh không có chìa khóa trong tay thì Quý Noãn mới yên tâm, thả chìa khóa lại vào trong ngăn kéo rồi quay về giường, tiếp tục nằm yên trong chăn.

Cô vốn đang giận dỗi, kết quả là hậm hực trong chăn một lúc rồi ngủ thiếp đi.

Đợi đến khi cô tỉnh dậy đã là chạng vạng tối, nắng chiều le lói trên bầu trời. Trong phòng hơi nhá nhem, Quý Noãn đứng dậy, nhìn về phía cánh cửa phòng đóng chặt.

Vậy mà Mặc Cảnh Thâm thật sự không đi vào phòng.

Mà bên ngoài cũng không có tiếng động gì.

Anh đi ra ngoài rồi sao? Hay trong cơn tức giận vì bị cô kiên quyết lạnh nhạt mà anh bay về Hải Thành luôn rồi?

Cô ngủ liền mấy tiếng. Trong mấy tiếng này, thật sự là chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Quý Noãn buồn bực ngồi trên giường một lát rồi lại lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Thật sự không có tiếng động gì cả. Cô vén chăn đi xuống giường, bước đến cửa dán tai vào lắng nghe.

Cả căn hộ yên tĩnh như chỉ còn lại một mình cô.

Quý Noãn mở cánh cửa bị khóa trái ra, trước tiên chậm rãi hé ra một khe cửa. Nhìn thấy mặt sàn trước cửa như có đồ vật gì đó, cô ngẩn người không nhìn rõ được, chỉ còn cách hé cửa rộng ra một chút nữa.

Cửa phòng ngủ vừa được mở ra hết thì giống như công tắc có phản ứng, đèn căn phòng tối lập tức bật lên sáng choang. Đặc biệt là ánh đèn trong phòng khách làm nổi bật lên sàn nhà trải đầy hoa hồng bắt mắt.

Chính giữa phòng khách được phủ đầy hoa hồng, hình trái tim bằng hoa hồng ở giữa lại càng độc đáo hơn. Thậm chí đường viền trái tim được tạo bởi 21 chiếc bánh sinh nhật. Chiếc bánh thứ nhất màu trắng tinh, tượng trưng cho thiên thần một tuổi thuần khiết. Màu sắc từng chiếc bánh tiếp theo cứ đậm dần lên, từ màu trắng ngả sang màu hồng phấn, từ từ thay đổi cho đến chiếc bánh cuối cùng, chiếc bánh thứ hai mươi mốt, là màu đỏ tượng trưng cho hôn nhân.

Quý Noãn sững người đứng trước cửa. Cả ngày cô chỉ lo giận dỗi, quên luôn hôm nay chính là sinh nhật mình.

Hơn thế nữa, thật sự đã lâu lắm rồi cô không có sinh nhật. Cô hoàn toàn cảm thấy xa lạ đối với bầu không khí này.

Cả căn phòng chỉ nhìn thấy đường viền hoa hồng và những chiếc bánh gato tạo thành một hình trái tim cực lớn. Cô ngước mắt lên nhìn xung quanh nhưng lại không thấy bóng dáng Mặc Cảnh Thâm đâu.

Cô đi ra ngoài. Vừa bước chân đến chiếc bánh ngọt màu trắng đầu tiên thì cô chợt nhìn thấy trên bầu trời ở cửa sổ đối diện lóe lên một chùm pháo hoa rực rỡ.

Quý Noãn giật mình nhưng vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Bước chân cô không kìm được lại tiến lên phía trước một bước. Cô vừa bước đến chiếc bánh thứ hai thì ngoài trời lại có một chùm pháo hoa nữa.

Cô cứ vừa nhìn vừa đi như vậy, cho đến chiếc bánh cuối cùng. Vì đây là hình trái tim nên cô lại trở về điểm ban đầu. Tại điểm dưới cùng của hình trái tim, khi bước chân cô vừa đi đến chiếc bánh ngọt màu đỏ cuối cùng thì ngoài cửa sổ không còn có pháo hoa nổ lên nữa. Mà thay vào đó, ở ngoài cửa sổ ban công đối diện có ánh lửa từ từ sáng lên.

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đứng ở đó, trong tay có ánh lửa, bên chân anh còn một cây pháo hoa chưa đốt.

Quý Noãn nhìn đến ngây người, vội vàng bước đến theo phản xạ, kéo cửa sổ sàn ra.

"Em tìm anh sao?" Mặc Cảnh Thâm lặng lẽ cười nhìn cô, ngọn lửa trong tay vẫn hướng đến cây pháo hoa chưa được đốt.

Cho đến khi pháo hoa lộng lẫy tráng lệ lóe lên trước mặt, Quý Noãn vẫn đứng yên nhìn người đàn ông đang đứng giữa chùm pháo hoa đó.

Cả thành phố T dường như bị chấn động vì cơn mưa pháo hoa này. Còn người được mừng sinh nhật thì cứ ngây ngô đứng đó, mắt vẫn nhìn thẳng.

Mặc Cảnh Thâm đi vào từ lúc nào cô cũng không hay, chỉ biết anh nâng tay cô, đặt lên một nụ hôn rất nhẹ rồi khẽ nói: "Chúc mừng Quý Tiểu Noãn tròn một tuổi."

Quý Noãn còn chưa phản ứng thì anh đã ôm lấy cô, lại đặt một nụ hôn lên trán cô: "Chúc mừng Quý Tiểu Noãn tròn hai tuổi."

Quý Noãn: "…"

"Chúc mừng Quý Tiểu Noãn tròn ba tuổi."

"Chúc mừng Quý Tiểu Noãn tròn bốn tuổi."

"…"

Tay cô, mặt cô, má cô, ấn đường của cô, trán của cô, tai của cô, mọi nơi trên mặt cô bị anh hôn từng cái một.

"Chúc mừng Quý Tiểu Noãn tròn hai mươi tuổi."

Cho đến trước khi nói chúc mừng tuổi hai mươi mốt thì nụ hôn của người đàn ông trước mặt lại rơi lên môi cô, không rời. Anh dán môi lên môi cô, khẽ nói: "Bà Mặc tròn 21 tuổi, sinh nhật vui vẻ."

Vừa dứt lời, anh chợt đẩy Quý Noãn còn đang thất thần ép lên vách kính cửa sổ sàn. Nụ hôn này không nhẹ như chuồn chuồn lướt nước giống những nụ hôn trước, mà dường như đầy chiếm hữu và xâm lược. Anh giam cầm cô giữa cửa sổ và ngực anh, càng hôn càng sâu. Cho đến khi Quý Noãn lấy lại được tinh thần, vội vàng giơ tay lên đẩy ngực anh ra thì lại bị anh cản lại, môi lưỡi anh đang càn quét lại càng xâm nhập sâu hơn.

Quý Noãn không đẩy được anh ra, trợn tròn mắt, kiên quyết bất ngờ cắn vào môi anh. Tuy cô cắn không mạnh, nhưng anh vẫn ngưng lại, rũ mắt nhìn cô.

Quý Noãn muốn nói mình còn chưa hết giận, nhưng thật sự không thốt nên lời.

Còn chưa hết giận thì đã bị cảm động đến suýt khóc, cô còn mặt mũi nào chứ?

...