Chương 361: Mặc cảnh thâm vừa lạnh lùng lại không có tình người…


...

Ngụ ý là cô đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ.

Vạn Châu lập tức tỏ ra trách cứ, trừng Mặc Thiệu Tắc. Mặc Thiệu Tắc đang muốn nói vài câu mỉa mai Quý Noãn vì cô không nể mặt ông ta, kết quả bị Vạn Châu trừng như thế, ông ta nhịn một lúc, cuối cùng dằn mạnh tách trà trong tay xuống bàn, lạnh lùng nói: “Tùy con.”

Lấy một người chồng không hiểu nhân tình thế thái như thế, thật sự là tức chết, Vạn Châu vội kéo tay Quý Noãn: “Noãn Noãn, gần đây tình trạng của Cảnh Thâm ngày càng ổn định. Mấy hôm nay ba mẹ sẽ ở trong bệnh viện, chỉ cần có thể vào được phòng bệnh, ba mẹ nhất định để con vào trước. Mẹ biết con rất nhớ nó, muốn ở bên cạnh nó nhiều hơn một chút, đừng buồn nhé con gái.”

Sau đó Vạn Châu kéo Quý Noãn vào phòng, ngồi bên giường nắm tay cô, nói: “Thật ra không phải ba của Cảnh Thâm có thành kiến với con đâu, chẳng qua ông ấy rất thích con bé Thư Ngôn, cho nên chỉ có thể kết luận rằng đến trước thì làm chủ. Cuộc hôn nhân giữa Cảnh Thâm và nhà họ Tô trước đây chỉ là sách lược quyền lợi. Hơn nữa, năm đó Thư Ngôn đang học ở Anh, không sống ở Mỹ, thế nên mới có chuyện về Tô Tri Lam. Nói cách khác, trong thâm tâm ông ấy, Thư Ngôn đã được bồi dưỡng theo tiêu chuẩn con dâu nhà họ Mặc từ nhỏ. Quan hệ giữa ông ấy và nhà họ An luôn rất tốt. Ông ấy nhìn Thư Ngôn từ lúc ra đời cho đến lúc trưởng thành, tóm lại là tình cảm này rất khác.”

“Nhưng dù gì Cảnh Thâm cũng có suy nghĩ của riêng mình. Nó ở Hải Thành khá lâu, mấy năm ở Mỹ lại rất ít khi gần gũi với người nhà, cũng ít qua lại với nhà họ An. Nó chỉ mới gặp mặt An Thư Ngôn vài lần thôi.”

“Chuyện sau này con cũng biết đó, thái độ của Cảnh Thâm đối với con rất rõ ràng, thế nên con không cần vì những suy nghĩ bảo thủ của ba Cảnh Thâm mà ảnh hưởng đến tâm trạng. Dù sao đi nữa thì ông ấy cũng không hồ đồ đến mức thật sự buộc con trai mình ly hôn. Chỉ là ông ấy không cam lòng, luôn muốn thử xem có thể tác hợp hay không. Nhưng chỉ cần con và Cảnh Thâm cứ tiếp tục hạnh phúc như trước đây, thì lâu dần ông ấy cũng sẽ từ bỏ.”

Quý Noãn mỉm cười.

Có lẽ là vì từ nhỏ đến lớn, cô luôn sống bên cạnh Quý Hoằng Văn, duyên phận giữa cô và mẹ mình quá mỏng manh, cho nên trước giờ cô không biết cảm giác có một người mẹ tốt là thế nào.

Nhưng giờ phút này, cô đã hiểu.

Mặc Cảnh Thâm vừa lạnh lùng vừa lại vô tình như vậy, nhưng thỉnh thoảng lại rất ấm áp ân cần, nhất định là thừa hưởng tính tốt của Vạn Châu.

***

Nhưng, để tránh tình huống như vậy xảy ra một lần nữa, Quý Noãn vẫn quyết định chuyển vào bệnh viện ở.

Trong khoảng thời gian Mặc Cảnh Thâm hôn mê không tỉnh, Quý Noãn cũng không hề rảnh rỗi.

Cô đang nghĩ cách báo thù cho con mình, báo thù cho Mặc Cảnh Thâm và cũng báo thù cho chính mình.

Mỗi ngày, Phòng giao dịch Mặc Noãn đều gửi đến tin mừng. Đối với tin mừng mức lợi nhuận của phòng giao dịch mấy tháng nay đã vượt hơn hai trăm triệu, Quý Noãn cũng chỉ rất thản nhiên mở máy tính lên họp video với mọi người, sau đó vẫn tiếp tục ở lại Los Angeles.

Tạm thời ông cụ Mặc vẫn chưa biết tình hình của Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm. Nhưng bởi bọn họ mất tích đã lâu, đến giờ vẫn chưa về Hải Thành, thậm chí rất lâu rồi ông không nghe thấy giọng của Mặc Cảnh Thâm. Vì thế sau khi biết bọn họ đang ở Los Angeles, ông đã ba lần bốn lượt muốn bay đến Los Angeles thăm bọn họ, nhưng đều bị Quý Noãn khuyên can.

Mãi đến khi nghe tin Quý Hoằng Văn đột ngột ngã bệnh, được đưa đến bệnh viện ngay trong đêm, Quý Noãn như sụp đổ, trong lòng lạnh lẽo cực độ.
Lúc này, ý nghĩ phải ở bên cạnh Mặc Cảnh Thâm cuối cùng cũng lung lay, nhưng cô vẫn kiên định ở lại Los Angeles.

Kiếp trước, cô đã không thể ở bên Quý Hoằng Văn trong khoảng thời gian cuối đời. Dù bây giờ Quý Hoằng Văn chỉ ngã bệnh vì lao lực quá độ, không ảnh hưởng tới tính mạng, nhưng mọi thứ đều có "lỡ như", Quý Noãn cũng không thể đánh cược.

Đến giờ Quý Mộng Nhiên vẫn đang biệt tăm biệt tích, Thẩm Hách Như cũng đã không còn ở nhà họ Quý, trong nhà chỉ còn mỗi mình Quý Hoằng Văn. Nếu người giúp việc không phát hiện sớm, đưa ông đến bệnh viện kịp thời, đoán chừng không biết kết quả sẽ thế nào.

Hóa ra, trong cuộc đời của mỗi người, ở bất kỳ giai đoạn nào cũng có quá nhiều điều chưa biết. Rất nhiều chuyện đang thay đổi cùng lúc, và cũng phải trả giá thật đắt.

Người giúp việc của nhà họ Quý nói trong điện thoại: “Bây giờ Chủ tịch Quý đang ở bệnh viện, tạm thời không có gì nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng ông vẫn cần được theo dõi, có lẽ phải nằm viện trong thời gian dài.”

“Cô có muốn về không?” Tần Tư Đình hỏi cô.

Quý Noãn không biết.

Cô đã ở trong bệnh viện nhiều ngày rồi mà vẫn chưa tìm được cơ hội vào phòng bệnh. Thậm chí chờ mãi đến cơ hội chỉ một người được vào phòng bệnh thăm nuôi, thì Vạn Châu và Mặc Thiệu Tắc đều ở đó. Bọn họ là ba mẹ của Mặc Cảnh Thâm, cô không thể giành suất này với bọn họ. Dù Vạn Châu muốn cho cô vào với Mặc Cảnh Thâm, nhưng Quý Noãn vẫn khăng khăng để bọn họ vào.

Sau này sẽ rất khó chờ đợi suất tiếp theo.

Phòng bệnh vô khuẩn vốn rất ít khi mở ra. Nếu không phải thể chất của Mặc Cảnh Thâm khỏe hơn nhiều người khác, e rằng sẽ phải rất lâu mới có cơ hội đi vào lần hai.
Quý Noãn lại nhận được điện thoại của nhà họ Quý. Người giúp việc nói dạo này Quý Hoằng Văn gầy đi rất nhiều, đã hai ngày rồi không thể ăn cơm, ăn bao nhiêu là nôn ra bấy nhiêu. Mặc dù bác sĩ nói không có gì nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cứ tiếp tục thế này không phải là cách. Bọn họ rất lo Chủ tịch Quý sẽ không kiên trì nổi.

Lúc Mặc Cảnh Thâm hôn mê gần hai tháng, rốt cuộc Quý Noãn mới gật đầu, lặng lẽ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị bay về Hải Thành.

Trước khi đi, Quý Noãn cũng không nhắn tin cho Mặc Cảnh Thâm.

Những tin nhắn cô gửi hơn mười ngày trước không biết khi nào anh mới đọc được.

Phong Lăng đi với cô ra sân bay.

Trong đại sảnh sân bay, người qua kẻ lại tấp nập, Quý Noãn vẫn còn nhớ rõ khi mình lén lút đi theo đám Phong Lăng bay đến Campuchia. Lúc ấy tim cô rất hoảng loạn.

Bây giờ, cô đang đứng đây, sắp bay về Hải Thành.

Cô đã không còn hoảng loạn nữa, nhưng tim cô lại lơ lửng như mất đi lực hút Trái đất, trôi bồng bềnh giữa không trung, không tìm thấy điểm cuối cùng, cũng không tìm thấy chốn về.

Khi đó, ít nhất cô còn biết Mặc Cảnh Thâm đang ở Campuchia, một lòng muốn sang Campuchia tìm anh, và đã thành công.

Nhưng bây giờ, rốt cuộc anh ở đâu?

Hôn mê lâu như vậy, rốt cuộc anh có mơ thấy cô không? Rốt cuộc anh đã đi qua những nơi nào trong mơ? Cô không biết, cũng không thể tìm đến.

Phong Lăng đi mua nước cho cô, Quý Noãn đi xếp hàng làm vé lên máy bay. Cô chỉ mang theo một vali hành lý cỡ nhỏ màu bạc đơn giản. Cô không định ở Hải Thành lâu, tính toán là khi nào sức khỏe của Quý Hoằng Văn tốt hơn thì sẽ quay lại Los Angeles, vì thế cô mang theo rất ít đồ.

Khi sắp đi qua khu kiểm tra an ninh quốc tế, Phong Lăng đang vội vàng cầm chai nước chạy về thì điện thoại di động của cô bỗng reo lên.

Phong Lăng bắt máy, sau khi nghe người kia nói xong thì ánh mắt cô chợt thay đổi, đưa mắt nhìn về phía Quý Noãn. Trong mắt cô ẩn chứa niềm vui.

Quý Noãn cầm vé máy bay và hộ chiếu trong tay, nhìn Phong Lăng: “Sao thế?”

“Ông Mặc tỉnh rồi!”

...