Chương 1370: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (630)


...

Ánh mắt của người đàn ông không có tiêu cự, chẳng qua căn phòng này không lớn, đồ đạc bên trong cũng không nhiều, không có quá nhiều chướng ngại vật, giường cách chỗ này cũng có thể xem như rất gần, chắc là anh cứ lần mò như vậy và đi ra tới đây.

Cũng trong khoảnh khắc cửa mở ra đó, bước chân của Phong Lăng cứng lại giống như mọc rễ.

Là Lệ Nam Hành!

Chỉ là sắc mặt anh trắng bệch giống như giấy, hai bên má và thái dương có vết máu, quần áo vải bông trên người có lẽ là vừa thay. Anh gầy đi rất nhiều, cằm cũng lún phún râu, đôi mắt như hồ nước lặng.

"A, sao anh xuống giường rồi!" Calli khẽ la lên, rồi vội vàng quay lại muốn đỡ anh.

Nhưng người đàn ông trong cửa chỉ chống một tay lên cánh cửa, mở đôi mắt không thể tìm thấy bất kỳ tiêu cự nào. Sau đó, lúc Calli sáp lại gần, anh giơ tay lên, đột nhiên nắm lấy tay của Calli.

"Nghe thấy bên ngoài có tiếng động, tôi ra xem thử." Giọng nói Lệ Nam Hành khàn gần như không nghe rõ, nhưng xung quanh rất yên tĩnh, một câu ngắn ngủn nghe vẫn rất rõ ràng.

Bởi vì anh đột nhiên nắm lấy tay mình mà Calli cũng ngẩn ra, tiếp đó mặt không hiểu sao đỏ lên, biểu cảm có hơi lúng túng, còn chưa lên tiếng, lại nghe thấy Lệ Nam Hành vừa nắm tay cô vừa nói: "Là người kia lại đến làm phiền cô à?"

Người kia?

Ánh mắt của Phong Lăng ghim chặt trên gương mặt của Lệ Nam Hành, từ mới đầu còn ngạc nhiên vui mừng, rồi đến sửng sốt, rồi lại kinh ngạc. Vừa nãy, cô chỉ lo nhìn trạng thái của anh, lúc này mới chú ý đến vị trí anh đặt tay.

Động tác thân mật giống như rất ỷ lại vào Calli, thậm chí gần như nửa người đều dựa vào người Calli, một tay nắm lấy cô, tay kia chống trên ván cửa, động tác tự nhiên giống như Calli bên cạnh mới là người phụ nữ khiến anh tin tưởng nhất, an toàn nhất.

"À... Đúng vậy, cô ấy lại đến nữa rồi, hơn nữa xem ra vừa nãy còn muốn kiên quyết xông vào, ồn ào làm anh thức giấc phải không..." Calli vừa nói vừa đỡ anh: "Em đỡ anh về giường nằm trước đã nhé, bây giờ sao anh có thể xuống giường được chứ..."

Lệ Nam Hành đứng im trước cửa, đôi mắt mở to, "nhìn" về phía chỗ người ngoài cửa đang đứng: "Cô đi đi, đừng đến nữa."

Phong Lăng nhìn chằm chằm vào mắt anh: "Lệ Nam Hành."

Sắc mặt người đàn ông rất bình tĩnh, giọng nói vẫn lạnh nhạt xa lạ như cũ, giống như thật sự chưa từng quen cô: "Tôi không quen cô."

"Cho nên là... anh mất trí nhớ rồi?" Bàn tay bên người của Phong Lăng chậm rãi nắm chặt lại, nhìn chằm chằm anh: "Lệ Nam Hành, anh không nhớ em, không nhớ chính anh, không nhớ căn cứ XI, không nhớ tất cả mọi thứ phải không?"

Người đàn ông đứng trước cửa bất động, cũng không nói chuyện nữa.

"Được rồi, được rồi, đừng nói nữa! Sức khỏe của anh ấy không chịu nổi đâu!" Calli cảm giác được người đàn ông đã bắt đầu không chống đỡ được nữa, vội vàng vừa đỡ anh vừa nhìn về phía Phong Lăng: "Lần này cô đã gặp được người rồi, lời gì nên nói cũng đã nói ngay trước mặt rồi, nói không quen cô là không quen cô! Đủ chưa hả?"

Nói xong, một tay Calli cố gắng đỡ anh, tay kia vội vã muốn đóng cửa lại.

Phong Lăng lại đột nhiên tiến lên trước, một tay dùng sức đè lên cửa, đôi mắt nhìn chằm chằm người đàn ông căn bản không nhìn thấy mình trước mắt: "Lệ Nam Hành! Em đến đón anh quay về nước Mỹ! Anh nhất định phải như thế này sao?"

"Cô có thôi đi không hả? Một người đàn ông không muốn gặp mặt cô, cũng không quen cô, cô còn mặt dày mày dạn quấn lấy như thế! Thật là không biết xấu hổ!" Calli vừa nói vừa trừng mắt nhìn cô: "Cô còn không đi là tôi sẽ gọi người tới thật đó!"

Phong Lăng không tỏ thái độ gì cả nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, bỗng, cô giơ tay lên dùng sức kéo cái chuông lắc bên cửa.

Nhìn thấy người phụ nữ này lại ung dung kéo chuông lắc đang đứng im như thế, vẻ mặt Calli rất sốc: "Cô..."

"Nếu không phải nể cô đã cứu được anh ấy thì bây giờ cô đã bị tôi đánh ngất xỉu rồi đấy, mời cô im miệng đi." Phong Lăng đảo mắt, lạnh lùng nhìn Calli lần nữa, sau đó dùng sức giữ cánh cửa, nhìn chằm chằm người đàn ông có sắc mặt trắng bệch đang im lặng: "Lệ Nam Hành, hiện tại người mặt dày mày dạn lại là em đó, anh vui rồi chứ? Nếu như anh không hả giận, bây giờ theo em về, sau khi quay về nước Mỹ, anh muốn thế nào cũng được, đừng tự làm tổn thương mình ở đây!"

Nhưng từ đầu tới cuối vẻ mặt người đàn ông không hề thay đổi, chỉ lùi về sau một bước, tránh mùi hương trên người Phong Lăng, đồng thời quay khuôn mặt trắng bệch đi, cúi đầu khàn giọng nói bên tai Calli: "Đóng cửa lại đi."

Calli vừa nghe thấy lời của anh, cũng cảm giác được trọng lượng anh dựa vào người mình càng ngày càng nặng, sợ là thật sự không kiên trì nổi nữa. Cô vội vàng cố sức rút chốt cửa ra khỏi cửa, giơ về phía Phong Lăng: "Nếu cô không đi nữa, tôi phải đánh cô đó!"

Phong Lăng thì ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô.

"Tôi nói với cô rồi, tôi ở đây từ nhỏ, không chỉ từng học y, tôi còn từng học võ với rất nhiều người đấy! Cô đừng ép tôi, tôi thật sự ra tay với cô đó, hai người phụ nữ đánh nhau khó coi lắm!"

Calli mới dứt câu, bỗng chỉ cảm thấy không hiểu sao trong tay trống rỗng, cây chốt cửa không biết sao lại đột nhiên rơi vào tay Phong Lăng, cùng lúc đó, chốt cửa bỗng nhiên rơi thẳng xuống đất, trong phút chốc, chốt cửa gỗ bền chắc nhất chỗ họ lại gãy thành hai nửa trên đất.

Vẻ mặt Calli rất sốc.

Cô đột ngột ngước mắt lên nhìn Phong Lăng lần nữa.

Từ đầu đến cuối, Phong Lăng lại chỉ lặng lẽ nhìn Lệ Nam Hành, giống như loạt động tác mây bay nước chảy vừa nãy căn bản không phải do cô vậy.

"Cô... Cô cô..." Calli tức giận mặt mũi trắng bệch: "Cô..."

Nhưng, lúc này, Lệ Nam Hành lại giơ tay lên, cho dù không có sức lực gì nhưng vẫn đặt tay lên cánh cửa, sau đó mặt không biểu cảm, từ từ đóng cửa lại, cho đến khi cánh cửa đụng vào người Phong Lăng, ánh mắt anh cũng chỉ giống như không nhìn thấy mà dời đi, đóng mạnh cửa vào, cứ như thế dùng cánh cửa đẩy người ra ngoài cửa.

Anh không hề dùng sức nhưng Phong Lăng lại bị ép loạng choạng lùi về sau một bước, nhìn Lệ Nam Hành tự tay đóng cửa lại.

Calli nhìn tới mức ngẩn người.

Nhưng chỉ năm ba giây sau, người đàn ông vừa mới còn gắng gượng dựa vào người cô đột nhiên ho ra vũng máu lớn, trong phút chốc anh ngã xuống, cô nhanh tay nhanh mắt cố gắng đỡ, nhưng cũng chỉ khó khăn túm lấy cánh tay anh. Cô vừa đỡ anh vừa đè thấp giọng nói: "Trời ạ... nhanh, em đỡ anh về giường... Em đã nói anh không thể di chuyển rồi mà, anh không muốn sống nữa sao..."

...