Chương 1015: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (276)


...

Phong Lăng thậm chí còn tưởng mình đã nhìn lầm. Ở nơi băng tuyết tràn ngập này, hơi thở trắng xóa đã che khuất một nửa tầm nhìn trước mặt.

Phong Lăng híp mắt, cẩn thận nhìn về hướng kia, nhưng lại chẳng thấy gì.

Ánh mắt cô tối đi, sau đó cô lại đảo mắt nhìn xung quanh, vẫn không trông thấy gì cả.

Vốn cũng không nên có.

Cô quay người rời khỏi chỗ cây thông Noel, mua một hộp mì ăn liền ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu, sau đó trở về chỗ ở.

Thang máy đến tầng 15, vừa bước ra ngoài Phong Lăng đã nhạy bén ngước mắt lên, nhìn về phía người đàn ông đang đứng trước cửa chỗ ở của mình.

Người đàn ông mặc quần áo thể thao màu đen, hai tay đút trong túi quần, thảnh thơi dựa vào cánh cửa. Nghe tiếng cửa thang máy mở ra, anh ngước mắt nhìn cô, ánh mắt lại lệch khỏi ánh mắt vừa kinh ngạc vừa hờ hững của cô, liếc nhìn hộp mì ăn liền trong tay Phong Lăng.

"Chỉ mua một hộp thôi à? Của anh đâu?" Đầu lông mày lạnh lùng của người đàn ông hơi nhướng lên, lời nói ra như thể không phải hai người đã hai năm chưa gặp, mà dường như chỉ mới vừa xa nhau hai ngày.

Phong Lăng cố đè cảm giác muốn bóp nát hộp mì ăn liền trong tay xuống, thờ ơ nhìn anh, sau đó ngập ngừng suy nghĩ liệu trước khi thang máy chưa rời đi, cô có nên trở vào trong rồi lập tức đi khỏi đây hay không.

Nhưng lúc cô còn chưa nghĩ xong, người đàn ông đã rút tay ra khỏi túi quần, cặp chân dài bước nhanh tới, hai cánh tay tùy ý duỗi sang hai bên, chống trên hai bên cửa thang máy, nhìn xuống Phong Lăng vừa mới không tự chủ lui về phía sau đi vào trong một bước: "Muốn xuống lầu hứng gió lạnh âm mười mấy độ nói chuyện, hay là đứng ở đây nói?"

Phong Lăng thờ ơ nhìn đối phương, cô biết lòng mình đủ bình tĩnh, hồi đó đã rất bình tĩnh rồi, huống chi là bây giờ.

Chỉ là Lệ Nam Hành bỗng nhiên xuất hiện quả thật khiến cô không kịp trở tay.

Nói vậy là, ít ngày trước anh đã tới Boston. Mấy ngày nay cô có cảm giác phía sau mình có người, người đó chính là anh.

Cô không lên tiếng, nhìn chằm chằm con số trong thang máy, trầm giọng bảo: "Tránh ra."

Lệ Nam Hành nhìn cô gái mặt mày vo cảm, ánh mắt nhìn thật sâu vào cô, tay lại buông khỏi cửa thang máy như cô mong muốn.

Phong Lăng nương theo khe hở trước cửa đi ra ngoài, để mì ăn liền trong tay lên trên kệ để đồ trước cửa, nhưng không có ý muốn mở cửa.

"Anh tới đây làm gì?" Cô đối mặt với cửa, đưa lưng về phía người đàn ông, trong giọng nói không mang theo chút độ ấm nào.

"Người mất tích hai năm, người mà anh khổ sở tìm kiếm hai năm, giống như đã bốc hơi khỏi thế gian, bỗng một ngày lại dùng thân phận quán quân đánh cận chiến nữ của Mỹ xuất hiện trên các tạp chí lớn, em nói xem, anh tới nơi này để làm gì?" Giọng nói của người đàn ông vang lên phía sau cô, ngữ điệu thản nhiên giống như hết thảy hai năm này đều đã là quá khứ, chỉ cần bây giờ tìm được cô, mọi thứ đều dễ nói.

Dù trong lòng Phong Lăng có một triệu viên thuốc hối hận thì cũng đều vô dụng.

Lúc đó cô đi tham gia trận đấu chẳng qua chỉ vì cuộc sống quá đơn điệu nhàm chán, tìm một ít chuyện để làm, căn bản không biết sẽ lên ti vi, lên tạp chí, lại càng không ngờ mặc dù mình mang mặt nạ, nhưng người quen thuộc với cô vẫn có thể nhận ra.

Đến Văn Nhạc Tình cũng có thể nhận ra cô, huống chi là Lệ Nam Hành.

Nhưng trước giờ cô chưa từng nghĩ tới còn có một ngày gặp lại anh.

Phong Lăng xoay người, nhìn về phía người đàn ông cao hơn mình rất nhiều sau lưng: "Anh Lệ, nguyên nhân ban đầu tôi rời đi cũng không phải vì tôi muốn chạy trốn, mà là bị mấy vị nắm quyền của nhà họ Lệ ép đi, thể diện gì cũng mất hết, bị cứng rắn ép buộc rời đi, vậy nên, cái gọi là mất tích hai năm, lại bị ai đó đau khổ tìm kiếm hai năm, hết thảy

đều không nên tồn tại. Tôi không có lý do gì để được ai đó tìm kiếm, anh cũng không có bất kỳ lý do gì để tìm kiếm tôi, bây giờ ở chỗ này, cũng chẳng có gì cần thiết cả."

Nhìn thiếu nữ tóc ngắn ngây ngô trước kia đã lột xác trong hai năm, cảm xúc của cô, vẻ mặt của cô vừa thờ ơ vừa xa lạ ngập tràn xa cách, không cho phép bất kỳ ai tới gần.

Lệ Nam Hành nhìn cô bằng ánh mắt nặng trĩu, anh đi lên trước, trong chớp mắt Phong Lăng đề phòng lui về phía sau một bước, Lệ Nam Hành cụp mắt, nhìn đôi mắt lạnh lùng của cô: "Vừa rồi em gọi anh là gì?"

Không phải lão đại, không phải Lệ Nam Hành.

Anh Lệ?

Giọng nói của Phong Lăng rất bình tĩnh: "Từ lâu tôi đã không còn là người của căn cứ XI nữa, tôi nên gọi anh là gì đây?"

Lúc đang nói chuyện, cô đột nhiên cảm thấy hình như mình chẳng làm gì sai, cũng không cần thiết phải trốn tránh, nghĩ vậy cô ngước mắt lên đối diện với ánh mắt thâm thúy của anh: "Anh Lệ, tôi từng nghe người khác nói, đàn ông và phụ nữ yêu nhau là chuyện chẳng có gì lạ, bỗng nhiên chia tay không có lý do cũng cực kỳ bình thường, cái thứ tình cảm này tới nhanh mà đi cũng nhanh, vậy nên tôi sẽ không truy cứu bất kỳ chuyện gì đã qua, cũng xin anh đừng nên vì đoạn quá khứ đó mà dây dưa với tôi. Chúng ta gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình, đây là lời đáng lẽ tôi phải nói từ hai năm trước, chỉ tiếc là mấy ông cụ nhà anh không cho tôi cơ hội nói ra câu này đã bảo tôi cút rồi."

"Gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình?" Trong nháy mắt ánh mắt Lệ Nam Hành trở nên sắc bén, anh cúi xuống rồi nghiêng về phía trước. Phong Lăng không ngờ anh lại đột nhiên cúi đầu xuống, chợt lui một bước về phía sau, nhưng lại bị dồn dựa vào cánh cửa sau lưng.

Người đàn ông được thế tiếp tục ép xuống, trong lúc cô muốn tránh né bèn giơ tay lên nắm lấy bả vai Phong Lăng, vững vàng đè cô trên ván cửa: "Phong Lăng, m* kiếp, anh tìm em hai năm, bây giờ em lại nói với anh đó chỉ là một câu gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình? Anh từng nói muốn chia tay sao? Anh từng nói tình cảm tới nhanh mà cũng đi nhanh à? Anh từng nói anh không cần em nữa bao giờ? Hả?"

Phong Lăng tưởng rằng mình nghe nhầm.

Thậm chí bao năm qua, cô vẫn luôn cho rằng Lệ Nam Hành là người lý trí, ít nhất tam quan của anh hẳn là bình thường.

Một người đàn ông đã kết hôn sao lại không biết xấu hổ mà nói không muốn chia tay với một người phụ nữ khác, sao lại không biết xấu hổ mà nói vẫn cần một người phụ nữ nào đó?

Cho dù cô rất ngây thơ trong chuyện tình cảm, thế nhưng cũng biết cái gì gọi là tiêu chuẩn làm người.

Nhưng cô phát hiện, dù đã qua hai năm, những thứ nhiều thêm và ít đi trong lòng cô đều khiến chỉ cô trở nên càng thêm trầm tính, nhất là trong chuyện với Lệ Nam Hành, cô không muốn truy cứu đúng sai gì đó, càng không muốn tranh cãi với anh.

Vì vậy cô chỉ nhìn người đàn ông đang đè mình ở trên cửa, nhìn sự phẫn nộ chất chứa đằng đẵng suốt hai năm và nỗi thương tiếc ẩn giấu trong mắt Lệ Nam Hành, chỉ bình tĩnh nhìn anh như vậy: "Ồ, rất đơn giản. Vậy thì là tôi không cần anh nữa."

Là tôi không cần anh nữa.

Lệ Nam Hành ngấm ngầm chịu đựng suốt hai năm.

Cho dù biết rõ tính tình cô rất hiếu thắng và bướng bỉnh, cũng có quá nhiều điều khiến cô không thể nào dễ dàng tiếp nhận. Cuối cùng cũng tìm được người, nhưng khi thấy cô sống quá yên bình, anh lại không nỡ làm phiền cô.

Vậy mà chỉ vì dáng vẻ một mình đứng dưới cây thông Noel của cô, anh lại không kiềm chế nổi muốn tới ôm cô. Cuối cùng giờ cũng nhận được “con dao” đã trì hoãn hai năm mới “đáp trả” của Phong Lăng.

Ánh mắt của người đàn ông vừa tối tăm vừa nặng nề, không đợi anh nói tiếp, Phong Lăng đã lạnh lùng bảo: "Buông ra."

...